Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 452 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (17)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


“Nàng ta nói có là có?” Đầu ngón tay Minh Thù đặt nhẹ trên cánh tay, giọng nói nhẹ như không nhưng lời nói ra cũng không thân mật cho lắm:



“Ta nói là nàng ta xúi giục, lẽ nào cũng là nàng xúi giục?”



Phù Hề này chợt quay đầu: “Ta nói là sự thật, chính là hắn...”



Ngọc Huy nhìn nàng lạnh lùng, Phù Hề lạnh sống lưng. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại rất nhanh: “Ta không nói láo, thứ làm tổn thương sư nương chính là của Ngọc Huy. Bồng Lai tiên đảo có rất nhiều người đều biết, nếu Tiên Đế không tin có thể phái người đến Bồng Lai tiên đảo hỏi.”



“Ta nói không có là không có.”



Giọng Minh Thù nhẹ hẫng nhưng từng chữ như lệnh, không cho phản bác.



“Không phục thì có thể giao đấu với ta vài chiêu, đánh thắng ta rồi ngươi hãy nêu ý kiến.”



“Ngân Tranh tiên tôn, vì sao người bao che Ngọc Huy như thế?”  Long Sa Tuyết ngẩng đầu, mắt đã đỏ bừng.



“Ta... ta nghe Ly Mặc chân quân nói, thứ làm tổn thương ta không giống như là linh thú thông thường, có... có thể là mãnh thú. Ngân Tranh tiên tôn, người bao che Ngọc Huy như thế, chẳng lẽ con linh thú kia thật sự là mãnh thú?”



Hai chữ mãnh thú này vừa thốt ra, không biết Tiên Đế nghĩ đến điều gì mà sắc mặt thay đổi: “Sa Tuyết, con nói cái gì?”



Người Tiên giới không thích mãnh thú không phải là bởi vì bọn chúng lợi hại mà là bởi vì bọn chúng xuất hiện thường đại diện cho sự không may mắn, xảy ra chuyện lớn.



Cho nên nếu có người mang mãnh thú vào Tiên giới, nghiêm trọng có thể biết bị tước đoạt Tiên tịch.



Long Sa Tuyết như bị sợ hãi, ấp úng giải thích: “Ta... ta cũng là nghe Ly Mặc chân quân nói, chỉ là Ngân Tranh tiên tôn phủ nhận như vậy, ta có chút hoài nghi. Nếu như quả thật có mãnh thú ở Tiên giới gây ra chuyện gì, phải làm sao bây giờ?”



Tạ Sơ Dương nắm bàn tay có ngón nhọn của Long Sa Tuyết hơi chặt.



Long Sa Tuyết chịu đựng không lên tiếng, đáy lòng càng oán hận Minh Thù hơn.



Tiên Đế trầm mặc: “Ly Mặc chân quân, ngươi nói xem vết thương của Sa Tuyết là sao? Là mãnh thú gây thương tích sao?”



Mãnh thú...



Ly Mặc chân quân liếc mắt nhìn Long Sa Tuyết và Minh Thù, buông Ngu Điệp ra tiến lên trước: “Vết thương quả thực không giống do linh thú thường nhưng rốt cuộc có phải mãnh thú hay không, ta không dám chắc. Chỉ là linh thú có kịch độc như vậy cũng không nhiều, có khả năng nhiều hơn là do thú dữ.”



“Dạ Nguyệt chân quân.” Tiên Đế lại gọi Dạ Nguyệt chân quân bên cạnh.



Trong lòng Dạ Nguyệt chân quân không ngừng kêu khổ, chầm chậm tiến lên: “Ta chưa thấy qua vết thương như vậy, cũng chưa từng thấy qua dạng độc như thế nên không dám vọng ngôn.”
Minh Thù lại nhìn về phía Dạ Nguyệt chân quân.



Dạ Nguyệt Chân Quân: “...” Nhìn ta làm gì thế!



Hắn tuyệt đối ăn không ngon.



“Không lục soát ra, chúng ta bàn lại vấn đề bồi thường.”



“Nếu Ngân Tranh tiên tôn muốn lục soát, vậy cứ lục soát.” Tạ Sơ Dương đột nhiên lên tiếng, thay Tiên Đế ra quyết định.



Minh Thù vắt chéo chân, giơ tay lên một cái, có ý bảo bọn họ tự nhiên.



Tiên Đế vốn đã nổi giận, thêm thái độ này của Minh Thù, ông ta liền hạ lệnh phái thiên binh đến Cửu Liên sơn lục soát từng tấc đất.



Ngọc Huy kéo tay áo Minh Thù, thầm nhắn nhủ nó vẫn còn ở Cửu Liên sơn, bị lục soát ra thì làm sao bây giờ?



Minh Thù cắn cây nấm, nghiêng đầu cười tà đạo, cho nên bây giờ ngươi phải chuẩn bị cho việc xuống Hắc Thủy Trì.



Ngọc Huy dĩ nhiên đọc hiểu ý tứ trong mắt cô.



Nhưng sao lại tức giận như vậy chứ?



Lão tử muốn lớn lên!



Cửu Liên sơn rất lớn, nhất thời lục soát không xong, mọi người chờ đợi trong đại điện cũng buồn chán. Minh Thù gọi Dạ Nguyệt chân quân đến, vừa đủ bốn người, cô lấy ra bài đặc biệt Tiên giới có, vừa ăn vừa đánh bài ngay trước mặt Tiên Đế cho hết thời gian.



Dạ Nguyệt chân quân: “...”



Cầu xin tiên tôn buông tha ta, hắn còn muốn sống thêm mấy năm.



Tiên Đế không thể đắc tội, Minh Thù cũng không thể đắc tội. Dạ Nguyệt chân quân thầm nghĩ hắn đi chết là vừa.



Tiên Đế ngồi ở phía trên nghiến răng, đợi lát nữa nếu thật sự lục soát ra, ông nhất định phải trừng trị cô!



Long Sa Tuyết đứng một lát thấy đám của Minh Thù bên kia ung dung, nàng ta nhịn không được trắng bệch mặt ra, tỏ vẻ khó chịu.



Tiên Đế thông cảm chuyện nàng ta bị thương còn chưa khỏe hoàn toàn nên để cho nàng ta ra phía sau nghỉ ngơi một chút.