Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 453 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (18)

Ngày đăng: 03:03 20/04/20


Tiên đồng đưa Long Sa Tuyết vào vừa đi khỏi, sự khó chịu trên mặt nàng ta liền biến mất, lập tức chạy đến cạnh cửa nhìn.



Xác định không có ai, nàng ta ngồi xếp bằng trên giường, thả nguyên thần ra ngoài.



Long Sa Tuyết đi thẳng xuống phàm trần, dừng lại ở một đỉnh núi.



Dáng vẻ Minh Thù vô cùng ung dung, nàng ta cũng không xác định được thứ tập kích mình rốt cuộc có phải là mãnh thú hay không. Lúc đó nàng ta không thấy rõ thứ đó là gì, tốc độ nó quá nhanh khiến nàng ta cảm giác rất áp lực, sợ hãi...



Khí tức mãnh thú và linh thú khó phân biệt, khác biệt duy nhất chính là mãnh thú sẽ mang đến vận rủi. Mãnh thú thực lực càng mạnh, vận rủi lại càng lớn.



Cho nên mặc kệ Cửu Liên sơn cuối cùng có hay không có, giờ đều bắt buộc phải có.



May mắn trước đây nàng ta ham chơi từng gặp qua một con mãnh thú, hơn nữa còn là thời kỳ ấu thơ, giờ cũng chưa bước vào thời kỳ trưởng thành, muốn bắt không khó khăn như vậy.



Long Sa Tuyết không có nhiều thời gian lắm, nàng ta tìm đến các loài chim trên núi hỏi phương hướng, vội vã chạy tới bắt lại con mãnh thú kia.



Nàng nhốt mãnh thú bằng túi càn khôn có thể chứa đựng vật thể sống mà phụ thân cho để mang về Tiên giới, hướng thẳng về phía Cửu Liên sơn.



Nhìn thiên binh vẫn còn lục soát ở Cửu Liên sơn, Long Sa Tuyết cười lạnh một tiếng, tìm nơi thiên binh chưa lục soát đến để thả con mãnh thú kia ra.



Sợ bị người khác phát hiện, Long Sa Tuyết thả mãnh thú xong thì cho nguyên thần trở về thân thể.



Nhưng khi nàng ta vừa mở mắt liền thấy Tạ Sơ Dương đi về phía mình.



Trong lòng Long Sa Tuyết thầm giật mình, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Phu quân, sao chàng lại tới đây?”



Tạ Sơ Dương dường như vừa vào tới, ánh mắt hắn trầm lại nhìn nàng ta: “Vết thương sao rồi?”



“Chỉ hơi mệt, mới vừa điều khí một chút nên đã khá hơn rồi.” Long Sa Tuyết không rời ánh mắt Tạ Sơ Dương, nhìn hắn trả lời.



Càng chột dạ, càng không thể khiếp sợ.



Tạ Sơ Dương yên lặng vài giây, gật đầu: “Vậy nàng tiếp tục nghỉ ngơi.”



Long Sa Tuyết gật đầu, nhắm mắt lại ngay trước mặt Tạ Sơ Dương.



Khóe miệng nàng ta không nhịn được mà nhếch lên. Ngân Tranh, lần này dù ngươi không sao thì cũng sẽ trở thành chủ đề bàn tán cho Tiên giới, xem ngươi làm sao tranh được Tạ Sơ Dương với ta.



Kiếp trước nàng ta chọn lầm người, kiếp này nàng nhất định phải tóm chặt lấy Tạ Sơ Dương.



-



Chuyện Long Sa Tuyết làm, Minh Thù dường như không hề biết gì, chơi đùa mệt mỏi xong cô còn chủ động hỏi Tiên Đế:



“Sao lục soát lâu như vậy còn chưa xong, phái thêm người đi lục soát đi, đừng khách khí. Nhưng tốt nhất các ngươi cẩn thận một chút, đừng đạp lên hoa cỏ ở Cửu Liên sơn ta đấy.”
Ngọc Huy: “...” Tỉnh táo một chút, không tức giận với kẻ khùng.



“Ngân Tranh!” Tiên Đế mang ánh mắt hung dữ, hắn chính là Tiên Đế của Tiên giới, hắn có tôn nghiêm.



Minh Thù hàm hồ: “Ôi, ta nghe thấy, đừng lớn tiếng như vậy mà.”



Tiên Đế: “...”



“Đây là thú của ngươi sao?” Minh Thù nghiêng đầu hỏi Ngọc Huy.



Ngọc Huy điên lên, vẻ mặt vô cùng kiêu căng: “Ta không có thú như vậy.”



Minh Thù buông tay, cười khanh khách nhìn về phía Tiên Đế: “Đấy, đồ đệ của ta không có thú như vậy, cho nên các ngươi không nên tùy tiện bắt một con làm thật giả đảo điên.”



[Ký chủ, cô có thể thừa nhận đây là của thú của cô mà, giá trị thù hận người qua đường cũng có thể kéo gián tiếp.] Hài Hòa Hiệu lại bắt đầu giật dây Minh Thù.



Minh Thù đổ vỏ: “...”



Đây là Hài Hòa Hiệu nhà ai rơi, nhanh lên nhận về đi.



Trẫm không có Hài Hòa Hiệu như vậy!



Không! Có!



*



[Hài Hòa Hiệu]



Kỳ Ngự: Vì sao lời tâm tình không nói với ta?



Tiểu tiên nữ: Ngươi không có giá trị thù hận.



Kỳ Ngự: Ta có, ta có mà!



Tiểu tiên nữ: Ngươi dám hận cô ấy sao?



Kỳ Ngự:...



Tiểu tiên nữ: Cho nên muốn nghe lời tâm tình, nhanh hận phu nhân nhà ngươi đi ha ha.



Kỳ Ngự:...



Tiểu tiên nữ: Nhân tiện mong có phiếu, đến đọc và tặng phiếu nào!