Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 459 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (24)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Thú nhỏ ngừng lăn lộn, ánh mắt dừng lại chỗ Minh Thù và Ngọc Huy. Một lúc sau nó lăn đến bên người Minh Thù, bắt lấy y phục cô rồi bò vào trong tay áo.



Ngọc Huy vẫn nhìn theo thú nhỏ lúc này đã vào tay áo Minh Thù: “Ta chỉ biết đứng che chắn ở trước sư phụ, sẽ không coi sư phụ là khiên chắn.”



Ôi!



Kỹ năng diễn của lão tử khá lên rồi, like cho mình một cái.



Minh Thù nhẹ a một tiếng, chỉ vào một gian phòng: “Đi qua đó ngồi, ta xem thử có vấn đề ở đâu.”



“Cần cởi quần áo không?” Ngọc Huy nghiêm túc hỏi:



“Có  phải như thế sư phụ sẽ nhìn rõ hơn không?”



“Hay là ta đi tìm vài người tới giúp nhìn để được rõ ràng hơn, tránh chuyện ta nhìn ngươi lâu quá ngươi tê người, ngươi mà thành quỷ còn gây phiền phức cho ta nữa.”



Ngọc Huy: “...”



Minh Thù chu miệng, đấu với trẫm sao, ngươi còn non kém lắm.



Ngọc Huy theo lệnh ngồi xuống, không cần Minh Thù nói đã bắt đầu vận công.



Người thiếu niên năm đó giờ đã lớn lên trở thành nam tử anh tuấn đẹp trai.



Chỉ là còn non nớt, thêm vài phần trầm ổn góc cạnh, dường như sẽ càng đẹp mắt hơn.



Minh Thù cắn một miếng trái cây, ánh mắt nhìn xuống che giấu tâm tư trong đáy mắt.



Ngọc Huy dần chảy mồ hôi lạnh ra trán, khí tức quanh người bắt đầu bất ổn.



Con cháu Tiên gia tuy từ nhỏ đã có Tiên tịch nhưng ngoài Tiên tịch có khởi điểm cao hơn so với người khác ra, còn lại cũng phải dựa vào chính mình.



Có con cháu Tiên gia cuối cùng còn không bằng người tu đạo phàm trần.



Minh Thù gặm hết trái cây, chậm rãi đi tới ra tay giúp hắn ổn định khí tức, thế nhưng có thể vượt qua cửa ải khó khăn này hay không vẫn phải dựa vào chính hắn.



Dần dần, Minh Thù trầm lại.



Cô nhìn chằm chằm Ngọc Huy, ánh mắt không dời đi dù chỉ nửa phút, lúc nào cũng chuẩn bị động thủ giữ lại hắn.



Minh Thù cho rằng hắn chỉ mượn cớ qua đây, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng đáp ứng, ai biết hắn chuyển đùa thành thật.



Minh Thù ở trong phòng, thức ăn đều là do Ngô Đồng chuyển vào từ cửa sổ. Bởi vì sợ quấy rối đến Ngọc Huy, Minh Thù cố gắng giảm nhỏ tiếng ăn uống.



Cơ thể Ngọc Huy càng ngày càng khó chịu, khí tức trong người đã bắt đầu hỗn loạn.
Ngày hôm sau.



Ánh mặt trời dần nhô cao ngoài cửa sổ, vài chú chim đứng trên cửa sổ hót líu lo.



Ngọc Huy nhíu mày lại, cử động cơ thể. Cơ thể mềm mại ấm áp dưới chăn khiến hắn giật mình, ý thức hắn bỗng trở về lại.



Hắn cúi nhìn người đang nằm trong lòng hắn, nghĩ một hồi không nhịn được khuôn mặt lại hiện vẻ vui mừng.



Minh Thù bị hắn hôn tỉnh, hơi phiền não đỡ lấy mặt hắn ra: “Nước bọt bẩn chết mất.”



“Ta không chê sư phụ mà.” Ngọc Huy hậm hực tiếp tục gặm ngón tay cô.



“Ta ghét bỏ ngươi được chưa.” Minh Thù rút tay về.



Ngọc Huy quấn qua, dường như quấn lấy cả người cô trong ngực mình, hắn nhẹ giọng nỉ non mang theo sự dụ dỗ: “Sư phụ, chúng ta làm cho xong chuyện tối hôm qua có được không?”



Y phục trên người Minh Thù tuy xộc xệch nhưng có thể thấy rõ ràng còn kiên thủ, không có trận vong.



“Bị người ta phát hiện, ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.” Sư đồ yêu nhau ở Tiên giới là điều tối kỵ.



“Ngươi đừng có mà liên lụy ta.”



Ngọc Huy: “...” Ngày hôm qua lúc cô hôn ta sao không thấy cô như vậy!



Cô lại không muốn chịu trách nhiệm.



“Sư phụ, ta khó chịu.” Ngọc Huy nắm tay Minh Thù nhìn về chỗ nào đó, cũng để cho cô nắm mạnh: “Người sờ xem, thật là khó chịu, sư phụ... sư phụ.”



Có lẽ là do chút dục vọng, giọng Ngọc Huy càng thêm mê người.



“Trước đây sáng sớm cũng không thấy ngươi kêu khó chịu, ngày hôm nay làm sao lại khó chịu.” Minh Thù đẩy hắn ra không chút thương tiếc, đứng dậy xuống giường:



“Khó chịu thật thì hoặc là tự mình ra tay, hoặc là nhịn đi.”



Ném những lời này xong, Minh Thù sửa sang lại y phục đi ra cửa.



Để lại Ngọc Huy một mình ở trên giường giương mắt nhìn.



Tại sao như vậy chứ!



Tại sao muốn khiến mình thích một người như vậy?



Lão tử có bệnh sao?