Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 460 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (25)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


“Tiên tôn, chuyện đó...” Dạ Nguyệt chân quân ấp a ấp úng.



Minh Thù đang cầm bánh hoa lê: “Ngoài chuyện từ chức, chuyện khác đều có thể nói.”



“...” Nếu hắn không làm đầu bếp nữa, cô vẫn cầm dao đuổi giết hắn đấy thôi:



“Sơ Dương tiên tôn sắp trở về rồi.”



“Trở về thì trở về thôi, ta còn phải đi tặng quà cho hắn sao?” Minh Thù dừng một chút:



“Ta quả thực nên đi tặng quà cho hắn.”



Giá trị thù hận chưa đầy.



Không tặng quà làm sao có thể có giá trị thù hận?



Dạ Nguyệt chân quân cảm thán Minh Thù nghĩ sâu xa, hắn tiếp tục nói: “Vị kia của Long tộc chắc cũng sắp trở về rồi.”



Lúc Tạ Sơ Dương rời đi, Long Sa Tuyết cũng rời đi, hiển nhiên là sợ Minh Thù thừa dịp Tạ Sơ Dương không có để gây phiền phức cho nàng ta.



“Thật đúng lúc, náo nhiệt đây.”



Mắt Minh Thù cong cong cười, ánh mắt di chuyển thoáng nhìn Ngọc Huy đứng ở dưới hành lang. Hắn đứng chắp tay, trong ánh mắt thêm vài phần chuyên chú và dịu dàng so với ngày thường.



Minh Thù sững sờ một chút, một lúc lâu mới cắn một miếng bánh hoa lê, mờ hồ đuổi Dạ Nguyệt chân quân đi.



Ngọc Huy từ hành lang dưới đi tới, nghiêng người xuống giữa mái tóc Minh Thù và bánh hoa lê, tự nhiên đặt lên trán cô một nụ hôn.



Nhẹ tựa lông vũ.



“Ngọc Huy.”



“Ừm, sư phụ?” Ngọc Huy ngồi xổm người xuống.



“Nhớ ta rồi sao?”



Minh Thù suy nghĩ một chút, không tùy tiện hỏi hắn có phải nhớ ra điều gì hay không.



Nhiều bộ mặt như vậy, Minh Thù sớm đã phát hiện mỗi lần hắn tấn công mình đều là mang dáng vẻ xa lạ, cô tự nhận hành vi và tác phong làm việc của mình cũng không khó nhận ra nhưng hắn chưa từng biểu hiện ra sự quen thuộc hoặc rất kinh ngạc.



Vậy chắc chắn là không nhớ rõ.



Mà cô hỏi qua Hài Hòa Hiệu, hắn nói rằng ký chủ có thể xóa ký ức để ngừa việc ký ức nhiều quá không chứa nổi sẽ bị hỏng.



Nếu như hắn thực sự cũng giống như mình, là ký chủ được hệ thống chọn trúng, trí nhớ của hắn nhất định là đã bị xóa đi.



Minh Thù nén lại tâm tư từ đáy lòng, chu miệng cười: “Nhớ ngươi làm gì, sáng sớm mới gặp đó.”



Minh Thù cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt.




Có thứ gì đó bị đẩy mạnh trong miệng cô. Minh Thù cắn một cái, hương vị ngọt ngào đặc biệt nồng đượm nhưng cô tiếp tục cắn lại đụng đến bờ môi mềm mại.



Vừa mở mắt liền thấy mặt của Ngọc Huy, hắn còn đang dùng miệng đút cho Minh Thù, chính là đang thưởng thức cô với hương vị ngọt ngào.



“Ăn sư phụ ngon thật.”



“Ngươi vừa mới cho ta ăn cái gì? Còn nữa không?” Minh Thù hoàn toàn chú ý vào đồ ăn.



Ngọc Huy vểnh miệng: “Sư phụ.”



Minh Thù tiến tới bặm môi: “Đưa ta.”



Ngọc Huy tuy không hài lòng nhưng vẫn đem túi gấm ra, nắm lấy một quả đỏ đút cho cô: “Hôn một cái cho một cái.”



Minh Thù mỉm cười, giơ tay lên đoạt túi gấm. Ngọc Huy không đoạt thắng, bị Minh Thù đè ở phía dưới, đợi cô ăn xong rồi mới buông hắn ra.



Ngọc Huy: “...”



Vẫn nên bóp chết cô thôi!



Ngọc Huy kéo Minh Thù lại: “Sư phụ, người thích ta không?”



“Không thích.” Trả lời không hề suy nghĩ.



Ngọc Huy: “...” Thích ta một chút sẽ chết sao!



Ngón tay hắn e dè di chuyển trên người Minh Thù, ánh mắt sâu sắc mang theo vài phần mê hoặc: “Sư phụ, ngày mai ta cũng sẽ mang đồ ăn ngon cho người, người...”



“Mang về rồi bàn.” Minh Thù đẩy tay hắn ra, xoay người xuống giường.



Ngọc Huy: “...” Sớm biết thì sẽ không cầm nhiều như vậy cho cô.



Trở mặt nhanh quá!



Tức giận rồi!



Ngọc Huy ngồi xuống theo: “Sư phụ, tối nay ta ngủ ở đây.”



“Ngươi chắc chắn chứ?” Minh Thù quay đầu nhìn hắn.



Ngọc Huy gật đầu.



“Vậy được rồi.” Coi như nể tình với đồ ăn vặt, trẫm rộng lượng không so đo với ngươi.



Ngọc Huy vui vẻ nhưng đến tối, hắn phát hiện Minh Thù đã nhường cả gian phòng cho hắn, cô đi qua phòng kế bên...



Vì sao trước đây lại sửa nhiều gian phòng như vậy.