Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 462 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (27)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


“Huynh bắt đồ đệ của ta làm gì?” Minh Thù không hàn huyên với Tạ Sơ Dương mà đi thẳng vào chủ đề.



“Trên người hắn có yêu khí, lại còn ra vào trong núi hoang. Ta hỏi hắn một câu nhưng hắn động thủ với ta trước.” Tạ Sơ Dương giải thích rất suôn sẻ, cũng không biết là thật hay giả.



Yêu khí?



Trên người Ngọc Huy có yêu khí hay không, Minh Thù biết rõ nhất.



“Tạ Sơ Dương, thả hắn ra.”



Minh Thù kéo Long Sa Tuyết lên giữa không trung: “Nếu không muốn vợ của huynh ngã chết như vậy.”



Tạ Sơ Dương cuối cùng cũng nhìn Long Sa Tuyết, ánh mắt rất lạnh nhạt không có chút tình cảm nào cứ như đó không phải là thê tử hắn cưới.



“Tiên giới xuất hiện yêu khí không phải là chuyện nhỏ. Ngân Tranh, ngay cả điều này muội còn không rõ sao?”



“Ta đếm ba tiếng. Huynh không thả người, ta sẽ ném.”



“Phu quân...” Long Sa Tuyết lúc này không nhúc nhích được, nàng ta cũng tin rằng Minh Thù thực sự sẽ ném nên nàng ta run lẩy bẩy nhìn Tạ Sơ Dương.



“Ngân Tranh, chúng ta nói chuyện đi.”



“Ba.”



“Ta có rất nhiều điều muốn nói với muội.”



“Hai.”



Tạ Sơ Dương hơi sầu não: “Muội nhất định vì hắn mà gây chuyện với ta đến nước này sao?”



“Một.”



Minh Thù buông tay ra. Long Sa Tuyết cứ thế rơi thẳng xuống dưới trước mặt mọi người.



Tạ Sơ Dương nghẹt thở, cơ thể hắn lao nhanh xuống dưới.



Minh Thù đi qua phía trận pháp màu vàng bên kia. Ngọc Huy khuỵu gối trong trận pháp, ánh sáng màu vàng tán loạn xung quanh hắn. Và trên người hắn rõ ràng có yêu khí.



“Ngọc Huy.”



“Sư phụ...” Ngọc Huy ngẩng đầu nhìn Minh Thù, miễn cưỡng nở nụ cười.
Minh Thù nhìn hắn. Ngọc Huy miễn cưỡng cười cười: “Ta không muốn liên lụy sư phụ.”



“Ngươi không muốn liên lụy ta thì trước đây đã không nên trêu chọc ta.”



Minh Thù nói giọng rất nhẹ, cười chúm chím nhìn hắn: “Bây giờ nói lời này không cảm thấy muộn rồi sao Ngọc Huy.”



Ngọc Huy: “...” Cười kinh khủng như vậy làm gì, hắn đây không phải là suy nghĩ vì cô sao?



“Ngân Tranh tiên tôn, ngươi muốn bỏ mặc Tiên giới không lo sao?”



Tiên Đế dường như mang theo lửa giận: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi là tiên tôn Tiên giới không, chức trách của ngươi là bảo vệ Tiên giới chứ không phải che chở một người đầy người yêu khí.”



“Bảo vệ Tiên giới?”



Minh Thù nắm cổ tay Ngọc Huy cười: “Tại sao ta phải bảo vệ Tiên giới? Cũng bởi vì thực lực ta giỏi cho nên ta phải bảo vệ Tiên giới sao, dựa vào cái gì chứ? Thực lực ta giỏi, đó cũng là tự ta tu luyện mà có. Chẳng lẽ mọi người giúp ta tu luyện?”



Tiên Đế bị Minh Thù làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nói ra lời: “Tiên giới cho ngươi địa vị chí cao vô thượng, nên ứng với điều đó ngươi phải bảo vệ Tiên giới! “



Đây là quy củ mấy vạn năm nay thế mà cô lại nói ra những lời đó.



Thực sự là tức chết người.



“Nói thật giống như không có địa vị này ta sẽ chết vậy.”



Minh Thù cầm lấy tay Ngọc Huy mỉm cười: “Hơn nữa Tiên Đế dường như đã quên, tiên tôn cũng không phải là địa vị mà là thực lực. Ta cũng không đảm nhiệm bất cứ chức quan gì ở Tiên giới.”



Tiên Đế mới là địa vị, tiên tôn là phân loại đẳng cấp, là đại diện cho thực lực.



Tiên Đế: “...”



Sao Ngân Tranh biết ăn nói vậy rồi.



“Ngân Tranh tiên tôn, việc này chưa tra rõ, người hà tất làm ầm ĩ như thế.”



“Chi bằng giao Ngọc Huy ra đây trước, chúng ta nhất định sẽ tra rõ, sẽ không oan uổng Ngọc Huy.”



“Đúng vậy, chuyện bây giờ cũng còn chưa rõ ràng. Ngân Tranh tiên tôn không cần lo lắng như vậy, ngộ nhỡ chỉ là hiểu lầm thì sao?”



Chúng tiên sợ Tiên Đế không hạ màn được, nhao nhao mở miệng khuyên.