Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 463 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (28)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Minh Thù suy nghĩ trong đầu, nguồn gốc yêu khí trên người Ngọc Huy thật kỳ lạ...



Người Tiên giới cũng không phải nói không có lý.



[Nhiệm vụ ẩn: Mời ký chủ thu hoạch toàn bộ giá trị thù hận của Tiên giới.]



Minh Thù: “...”



Minh Thù tỉ mỉ đọc câu kia hai lần. Không sai, là thu hoạch toàn bộ giá trị thù hận của Tiên giới, không phải cô nghe lầm vì xuất hiện ảo giác.



Hài Hòa Hiệu lại đang giựt giây trẫm làm chuyện xấu.



Làm sao bây giờ!



[Ký chủ đừng ngạc nhiên, về sau chúng ta có các thế lực địch rất đa dạng, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.]



Không phải ngươi nói giá trị thù hận quần thể cần cốt truyện sao?



Hài Hòa Hiệu giải thích lưu loát, [Ta đưa ra đây là nhiệm vụ ẩn, không giống với nhiệm vụ phụ, ký chủ nỗ lực lên, cố gắng lên!]



Đừng tưởng rằng ngươi đổi một tên, nó sẽ có khác biệt.



[Có chứ, hiện tại cô không cần giải bí mật mà chỉ kiếm giá trị thù hận là được, có phải rất thuận tiện hay không?]



Đạo diễn, Hài Hòa Hiệu này nhất định là giả, nhanh bắt hắn đi!



[Ký chủ, đồ ăn vặt đang chờ cô.]



Đồ ăn vặt...



Trăm vạn giá trị thù hận, đồ ăn vặt!



Cúi người vì đồ ăn vặt.



May mà lần này Hài Hòa Hiệu không chờ cô nói xong mới công bố nhiệm vụ, nếu không... cô lại mất mặt.



“Ta không giao người cho các ngươi, các người muốn như thế nào?” Tới đây, hận ta đi, dốc sức hận ta!



“Vậy cũng chỉ có thể đắc tội với Ngân Tranh tiên tôn.”



Tiên Đế lập tức nổi giận: “Sơ Dương tiên tôn, bắt lấy bọn họ.”



Tạ Sơ Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Minh Thù rồi dừng lại ở Ngọc Huy, sát ý trào dâng: “Ngân Tranh muội thật sự muốn gây chuyện đến nước này?”



“Hết cách thôi.” Minh Thù cười nhún vai. Mọi người muốn trách cứ tìm Hài Hòa Hiệu đi, trẫm chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ.



“Chỉ cần muội giao Ngọc Huy ra đây...”



“Sắc trời còn sớm, Sơ Dương tiên tôn nằm mơ sớm quá.” Minh Thù cắt đứt lời Tạ Sơ Dương.




Đáy lòng Ngọc Huy bất an nhưng khi nhìn xuống con thú nhỏ tròn trịch một đống trên đất, hắn lại trấn tĩnh lại. Con thú nhỏ này hẳn rất lợi hại, nó không lo lắng gì chứng minh rằng cô không xảy ra chuyện gì.



Nhưng mà...



Hắn vẫn muốn gặp được sư phụ ngay.



Cảm giác lo lắng khi không gặp được sư phụ cứ dằn vặt hắn, hắn phải tìm được cô ấy.



Thú nhỏ lăn đến nhanh như chớp ngăn cản đường đi của hắn, thở phì phò nhìn hắn chằm chằm. Sen nói không cho ngươi đi bất cứ chỗ nào khác!



“Ta muốn đi tìm sư phụ.” Ngọc Huy cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.



“Ta rất lo lắng cho người.”



Cần ngươi lo lắng sao, cô không chết được đâu. Ngươi cho rằng người được làm sen của ta thì ai cũng đều yếu đuối giống như ngươi vậy sao.



Thú nhỏ khinh khi Ngọc Huy một phen và vẫn không cho đi như cũ.



Ngẫm lại nó có thể lập ra một trận pháp, còn có thể lặng yên không tiếng động mang mình đến nơi đây, Ngọc Huy cảm thấy mình chắc chắn không phải là đối thủ của nó.



Ngọc Huy đi hai vòng tại chỗ. Hắn nhìn thú nhỏ, co giò chạy.



Nhưng rất nhanh thú nhỏ đã ngăn lại hắn, một người một thú cứ chạy tới chạy lui bên dòng suối nhỏ. Ngọc Huy dĩ nhiên không đi được ra ngoài.



“Hai người các ngươi còn chơi đùa được sao.”



Giọng nói quen thuộc cùng với tiếng dòng suối truyền đến khiến thân thể hắn cứng đờ, một lát sau bừng tỉnh xoay người. Giữa trời chiều, nữ tử chậm rãi đi tới, khóe miệng đang nở nụ cười nhàn nhạt.



Ngọc Huy hít thở nhẹ, cảm giác đầu ngón tay đang run rẩy lên. Hắn từ từ đi qua, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô: “Sư phụ.”



Không có gì an tâm bằng thời khắc nhìn thấy cô.



Ngọc Huy cảm giác mình thực sự bị bệnh.



Nhưng hắn không muốn chữa trị.



“Ừm.” Minh Thù nhìn về phía thú nhỏ: “Ngươi làm khó hắn làm gì?”



Thú nhỏ hứ một tiếng, xoay người chạy vào cánh rừng bên cạnh.



Sen không còn là sen của ta nữa rồi, ta muốn bỏ nhà ra đi.



Ôi!



Thật đau lòng.



Phải ăn đồ ăn ngon mới hết đau lòng.