Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 466 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (31)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Minh Thù có chút cảm thán, tốt xấu gì cô cũng nuôi tiểu yêu tinh kia.



Hiện giờ cô vùi trong ngực hắn lại như một tiểu cô nương.



Hết lần này đến lần khác hắn còn mê hoặc mình.



“Không!” Nhưng trẫm nào dễ bị cám dỗ như vậy, đồ ăn là quan trọng nhất.



“Ngươi muốn bỏ đói ta thì cứ tiếp tục lề mề đi. Yên tâm, ta làm ma cũng không bỏ qua cho ngươi.”



“Sư phụ, chúng ta chết cũng không thể làm ma.” Ngọc Huy cọ vào mặt của Minh Thù nếm thử một phen, đặt Minh Thù ở bên cạnh.



“Sư phụ chờ ta một lát, ta đi tìm đồ ăn cho người.”



Ngọc Huy về rất nhanh, trong tay chỉ nhặt một ít trái cây. Hắn không để Minh Thù tự mình động tay, rửa từng trái một đút cho Minh Thù.



Minh Thù ăn một quả, hắn sẽ hôn một cái sau đó đặc biệt bình luận gian xảo một phen.



Ăn cũng không yên phận.



Cuối cùng Minh Thù trực tiếp đoạt lấy, hai ba miếng đã giải quyết xong.



Ngọc Huy: “…”



Khỉ chứ.



Muốn chửi quá mà không biết bắt đầu từ đâu.



Thôi bỏ đi, không chửi nữa.



Dù sao cô thiếu nợ cũng không phải một hai lần.



Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!



“Sư phụ, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhất định là không thể quay về Tiên giới. Bồng Lai tiên đảo… hay là quên đi, hắn cũng không muốn về phá hoại.



“Đi về hướng đông.” Minh Thù chỉ đại một hướng.



“Vì sao?”



“Bảo ngươi đi hướng đông thì cứ đi đi. Ngươi có ý kiến gì à?” Minh Thù cười mỉm nhìn hắn, tựa như nếu hắn có ý kiến sẽ dùng sự dịu dàng hỏi chuyện hắn một trận.



“Nghe theo sư phụ.” Ngọc Huy lập tức cười nịnh bợ:




Mọi người chỉ có thể nhìn hai hình bóng va chạm, hợp lại rồi tách ra.



Ngọc Huy nhìn hai hình bóng trên không, có chút hận mình giờ vẫn vô dụng như vậy. Sao lại để hắn có hình tượng này, không được diễn anh hùng cứu mỹ nhân.



Tức quá đi.



Đang lúc Ngọc Huy phiền não muốn chém người, trên không đột nhiên xuất hiện người thứ ba.



Ái chà!



Hai chọi một còn đánh lén, muốn chết à!



Ngọc Huy không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phi thân lên ngăn cản người thứ ba đánh lén.



Long Sa Tuyết đánh lén thất bại, tức giận trừng Ngọc Huy: “Tránh ra!”



Một yêu vật cũng dám chắn trước mặt nàng ta.



Trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý gớm ghiếc, nàng ta muốn giết kẻ tiện nhân kia.



Đối phó với Tạ Sơ Dương có lẽ hắn không nắm chắc nhưng đối phó với Long Sa Tuyết, Ngọc Huy cảm thấy mình dư sức.



“Muốn tổn thương sư phụ ta, ngươi hãy bước qua xác ta đã.”



Long Sa Tuyết mang theo ác ý cười quái dị: “Ngọc Huy, phải chăng ngươi thích ả?”



Ngọc Huy ngẩng cao đầu thản nhiên thừa nhận: “Phải thì sao?”



Đôi mắt Long Sa Tuyết trợn tròn, nàng ta chỉ nói đại… Nàng ta lại cười ha hả: “Ha ha, loại chuyện này các ngươi cũng làm được, còn biết xấu hổ hay không. Nếu bị Tiên giới phát hiện, chậc chậc… ngươi biết ả sẽ trở thành trò cười của bao nhiêu người không?”



“Vậy thì không để Tiên giới biết là được.” Ngữ khí của Ngọc Huy đột nhiên nhạt đi, thậm chí hắn còn cười một cái với Long Sa Tuyết:



“Dù sao ta cũng sẽ giết ngươi.”



“Chỉ dựa vào ngươi?” Long Sa Tuyết tự nhận mình lợi hại hơn kẻ nhỏ hơn mình không biết bao nhiêu tuổi nên cũng không để Ngọc Huy trong lòng, nàng ta nói từng chữ:



“Ta muốn để cả Tiên giới đều thấy ả là thứ gì.”



Ngọc Huy không tiếp lời mà trực tiếp lướt tới.



Tiếng gió thổi vạt áo hắn bay phần phật.