Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 467 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (32)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Minh Thù cảm thấy Ngọc Huy nhất định đối nghịch với cô tới cùng.



Thật vất vả cô mới tìm được cách nhốt Tạ Sơ Dương lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Long Sa Tuyết rơi từ trên trời xuống - nguyên hình.



Nguyên hình là một con rồng to nện xuống trước mặt cô khiến bụi bay đầy trời. Đối diện với Minh Thù là một chiếc đầu rồng, lúc này con mắt của nó trừng lớn, ánh hào quang bên trong cơ thể dần dần biến mất.



Vừa nhìn là biết đã chết rồi.



Có câu chửi nhất định phải nói ra!



Tiểu yêu tinh ai cho ngươi giết cô ta!



Ai cho ngươi giết!



Ai cho ngươi giết!



Mối thù của trẫm.



Đồ ăn vặt của trẫm.



Ngươi mà vô tội hả, ngươi vô tội cái gì!



"Sư phụ..." Sao người lại cười đáng sợ như vậy, hắn đã làm sai điều gì sao?



Không phải người rất chán ghét Long Sa Tuyết sao?



Mới vừa rồi cô còn muốn giết nàng ta kia mà, hắn đã giết giúp cô rồi, hình như không có sai sót gì mà nhỉ? Nhiệm vụ của hắn là xóa bỏ BUG không nên xuất hiện này...



Thật hung dữ.



-



"Không xong rồi, Ngân Tranh tiên tôn bắt được Sơ Dương tiên tôn đang đuổi giết đến nơi rồi."



"Tiên Đế không xong rồi!"



Ở lối cửa tiến vào Tiên giới, Minh Thù dẫn theo Tạ Sơ Dương bị trói từ đầu tới chân, ngay cả miệng cũng bị trói chặt, tiến thẳng đến Tiên giới đánh giết.



Tiên Đế sai Tạ Sơ Dương đi bắt người mà người chưa bắt được, người ta lại tự mình tới giết.



Trước đó người bị cô đánh hiện tại vẫn chưa khôi phục.



Hiện cô đuổi giết đến nơi rồi, bọn họ phải lấy cái gì ngăn cản đây?



Một tháng dưới nhân gian cũng chỉ bằng một canh giờ trên Tiên giới mà thôi.



"Ngân Tranh ngươi làm phản!" Tiên Đế vội vã cản lại, chứng kiến Tạ Sơ Dương bị trói lại khiến lửa giận trong người ông ta bốc lên.



"Ta cho rằng trước đó ta đã nói rất rõ rồi." Minh Thù mỉm cười.




Sau khi tẩy não hàng ngày, Ngọc Huy bình tĩnh hơn nhiều... cái rắm! Hay vẫn là đánh ngất xỉu rồi mang đi nhỉ! Đi bây giờ vẫn còn kịp. Đợi Tiên giới tập hợp người xong, mời về hai vị tiên tôn khác đến lúc đó muốn đi cũng không dễ dàng như vậy.



Ngoài miệng tuy bằng lòng nhưng trong lòng Ngọc Huy lại đang tính toán xem làm sao có thể đưa Minh Thù đi.



Hắn đứng chỗ cao của Tiên cung đã có thể thấy bên ngoài thiên binh thiên tướng dần dần xúm lại đen thùi lùi một mảng.



Có lẽ do sợ hãi đại trận bảo vệ, cũng có thể là đang đợi hai vị tiên tôn khác nên thiên binh thiên tướng cũng không áp sát quá gần.



Ngọc Huy trở lại sân viện đầy hoa lê. Ngô Đồng từ bên trong đi ra chạm mặt với Ngọc Huy, vật trong tay rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh vương vãi khắp mặt đất.



Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, hoa lê yếu ớt đang bồng bềnh trong không khí không chút tiếng động.



Ngô Đồng nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, cặp mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.



Ngọc Huy dừng lại, khom lưng xuống nhặt mấy thứ lên, ngón tay đụng phải mảnh vỡ sắc bén liền bị đứt một đường.



Ngọc Huy nhướng mày.



Đụng nát đồ đạc, còn bị chảy máu.



Điều này có thể không phải là dấu hiệu tốt gì.



Cho nên hắn đã nói rời khỏi Tiên giới mới là lựa chọn chính xác mà!



Hết lần này tới lần bà điên kia không chịu nghe.



Thật là tức mà!



Ngọc Huy nhặt hết tất cả mảnh vỡ đưa cho Ngô Đồng, Ngô Đồng đờ đẫn tiếp nhận. Lúc Ngọc Huy xoay người rời đi, nàng nghẹn ngào nói bên tai Ngọc Huy: "Ngọc Huy, đều là lỗi của ngươi."



Ngọc Huy mấp máy môi đi thẳng vào trong viện.



"Sư phụ, bên ngoài đã bị bao vây." Giờ muốn đi cũng không đi được rồi.



"Tay ngươi bị sao vậy?" Minh Thù liếc nhìn bàn tay chưa cầm máu của hắn đang rơi tí tách trên mặt đất, nhuộm đỏ cả hoa lê.



"Bị bao vây cũng không cần cắt tay tự sát."



Ngọc Huy: "..."



Ai muốn cắt tay tự sát.



Ngọc Huy đang định phản bác thì tay đột nhiên bị người nắm lấy. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết thương có chút ngứa, lúc rời đi vết thương dần dần biến mất: "Lần sau muốn tự sát thì nhớ kỹ phải cắt cổ tay, cắt chỗ này không chết được đâu."



Ai muốn tự sát!



Lão tử không phải loại người như vậy!