Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 471 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (36)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Minh Thù vẫn biết trên người hắn sẽ nảy sinh thù hận nhưng thù hận này áp trên người cô, Minh Thù vẫn có chút không đành.



Cô rất đói.



Có thể ăn no rồi làm tiếp không.



Thật nhớ đồ ăn vặt chỉ yên lặng mà không hề phản kháng.



Ngọc Huy hôn lên khóe miệng Minh Thù đưa vào thứ gì đó mát lạnh. Nhất thời mắt Minh Thù sáng lên, trông giống như ngân hà tối mịt đột nhiên có rất nhiều vì sao lấp lánh.



Ngọc Huy cũng biết cô đang muốn ăn.



Hắn lại cố ý cuốn lấy cô. Minh Thù đói gần chết, tự nhiên không chịu mở miệng.



“Sư phụ, hợp tác với ta một chút. Cho ta ăn no trước, một lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho sư phụ.” Ngọc Huy dỗ cô.



“Ta đói.” Đáy mắt cô dường như có chút uất ức.



Ngọc Huy hơi chán nản, chịu đựng sự khó chịu kết thúc lần giao hợp này, giúp Minh Thù mặc lại quần áo tử tế, lại dây dưa hôn một lúc lâu nữa.



Lúc Minh Thù đói bụng đến muốn đánh người, cuối cùng Ngọc Huy cũng thu xếp xong, đưa cô xuống một tòa thành.



Minh Thù đi thẳng đến tửu lâu, ngay cả đồ ăn cũng không cần gọi, trực tiếp dọn lên một bàn.



“Về sau, việc hao phí thể lực đó đừng bắt ta làm.” Minh Thù đặc biệt nghiêm túc cảnh cáo Ngọc Huy.



Tiểu yêu tinh này trông ngon, càng ăn càng đói.



Muốn bỏ đói trẫm kế thừa đồ ăn vặt của trẫm, không có cửa đâu!



“Sư phụ, rõ ràng đều là ta vận động, nàng thật là vô lý.” Ngọc Huy trợn mắt, tiến đến bên cạnh Minh Thù:



“Sư phụ, ta lợi hại không?”



“Ngươi có biết xấu hổ không?” Minh Thù cầm chiếc đũa ném hắn.



“Tặng sư phụ.” Vấn đề này là cô nói trước, cô cũng không xấu hổ, lão tử xấu hổ làm gì.



“Ta muốn cởi.”



“...”



Đồ điên ép người quá đáng nha!



Lão tử không thể trêu được.



Ngọc Huy ngắm Minh Thù ăn, khóe miệng nhịn không được cong cong: “Sư phụ, đút ta.”



“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết tự mình ăn. Tốt nhất ngươi đừng ăn, chừa lại cho ta.” Minh Thù che bát, không để ý tới Ngọc Huy.



Ngọc Huy không tiếp tục cười nữa.



Sư phụ người ta rất sợ đồ đệ đói, cô lại la ó sợ đồ đệ đói cũng không chết.
“Sư phụ, mặc quần áo cho ta.”



Ngọc Huy ngồi bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.



Minh Thù nghĩ, không phải đoạt đồ ăn vặt.



“Không có tay sao?” Cô đi tới nhặt quần áo dưới đất lên, giũ giũ, lờ đi:



“Ta là sư phụ của ngươi, không phải nha hoàn của ngươi.”



“Bây giờ sư phụ còn là vợ ta.” Ngọc Huy trề môi.



“Ha ha.”



Ngọc Huy: “...” Làm gì mà cười như điên vậy? Cô chẳng lẽ không phải là vợ ta sao? Lão tử nói không sai.



“Ta phát hiện ngươi đúng là có bệnh.” Minh Thù vừa mặc quần áo cho hắn, vừa đưa ra kết luận.



Nói nhảm, không có bệnh thì làm sao đi thích kẻ điên như cô?



Ô hay!



Ai thích cô.



Lão tử không thích cô!



Cũng vì nhiệm vụ nên hắn mới khuất phục.



Nhiệm vụ muôn năm!



“Sư phụ phải giúp ta chữa trị nha?” Vẻ mặt Ngọc Huy hết sức bình tĩnh.



“Làm sao chữa?” Minh Thù tỏ ra hứng thú: “Chặt đầu hay là moi tim?”



Mới sáng sớm có thể máu tanh như vậy sao? Có muốn ngày hôm nay trôi qua vui vẻ không?



Hít thở sâu một hơi, Ngọc Huy đặc biệt thâm tình: “Chỉ cần sư phụ muốn, mặc kệ là chuyện gì, ta đều nguyện ý làm vì sư phụ.”



Không phải là nói những lời tình tứ sao? Có cái gì khó đâu!



Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!



Minh Thù mặc y phục cho hắn xong, đôi mắt cô nheo lại. Cô nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi bằng lòng sống chết vì ta sao?”



Minh Thù cũng không ngừng lại mà còn mau chóng mang thắt lưng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên, mở cửa rời đi.



Hắn nghe được cô đang dặn dò cho tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng ở bên ngoài.



Bên tai hắn dường như còn lưu giữ lại nhiệt độ của cô.



Hắn hé môi.