Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 472 : Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (37)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Tiên giới và Yêu tộc đánh nhau triền miên. Minh Thù bị Ngọc Huy quấn quít không có thời gian trở về Tiên giới, cô chỉ có thể chuyển lời với Ngô Đồng để nàng một mình đi trước tìm chỗ tị nạn.



Còn hai vị tiên tôn vẫn chưa lộ diện. Long tộc rất bất mãn với Tiên giới vì cái chết của Long Sa Tuyết, cũng không muốn viện trợ mà lục tung thế giới tìm hung thủ - Minh Thù và Ngọc Huy.



Vì vậy Minh Thù và Ngọc Huy thường xuyên bị rồng truy đuổi.



“Là do ngươi giết, tại sao lại truy đuổi ta?” Minh Thù không phục. Cô còn chưa kịp đụng đến một đầu ngón tay của Long Sa Tuyết, dựa vào cái gì truy đuổi cô. Ây da, đói bụng quá.



“Sư phụ có nạn cùng chịu.”



“Ta chỉ muốn có phúc cùng hưởng.” Vẫn là Minh Thù đáng hận mỗi ngày.



“...”



Minh Thù tiếp tục gây hận: “Phu thê đại họa giáng xuống còn thân ai nấy lo, nói gì đến chúng ta là sư đồ. Ngươi cản bọn hắn, ta chạy trước.”



“Sư phụ, nàng không sợ ta sẽ bị bọn họ bắt lại.” Ngọc Huy tăng tốc chạy đến trước Minh Thù, thẳng thắng mạnh dạn nói:



“Người thân là sư phụ nên bảo vệ đệ tử.”



“Ta đã đá ngươi khỏi sư môn.”



Cứ xem như tội đồ đã phạm lỗi lầm đi.



Vừa chớp mắt Ngọc Huy đã bị trục xuất khỏi sư môn: “…” Hắn chỉ muốn biết có chuyện gì cô không làm được.



Phía sau, Long tộc không ngừng truy đuổi, Long tộc muốn giết bọn họ để báo thù cho Long Sa Tuyết. Minh Thù liền dẫn chúng nó đến Tiên giới, trộn lẫn vào cuộc chiến giữa Yêu tộc và Tiên giới.



Trong lúc nhất thời, cục diện càng thêm hỗn loạn.



Đợi bọn họ phản ứng kịp, Minh Thù đã sớm nhân cơ hội bỏ trốn rồi.



-



Minh Thù quấy rối tăng được không ít giá trị thù hận, ít nhất hiện tại những kẻ đứng đầu Tiên giới kia đều vô cùng hận cô. Nhưng Minh Thù bị Ngọc Huy lôi về Bồng Lai tiên đảo, thời gian cô ở Tiên giới ít đi nhiều.



Trước đây, Phù Hề bị đuổi về Bồng Lai tiên đảo đoán chừng không dám nói cho bọn họ biết việc đã xảy ra ở Tiên giới cho nên khi Ngọc Huy trở về, người của Bồng Lai tiên đảo cũng không biết.



Từ lúc Ngọc Huy trở về, Phù Hề nói muốn ra ngoài tập luyện liền rời khỏi Bồng Lai tiên đảo, sợ Minh Thù và Ngọc Huy trở về tìm nàng tính sổ.



Minh Thù còn gặp được một vị tiên tôn khác ở Bồng Lai tiên đảo, là một lão bà bà tóc bạc hoa râm.




Ngọc Huy cúi đầu hôn người trong lòng, một lúc lâu vẫn chưa buông ra.



“Sư phụ...”



Hắn nóng bỏng hôn từ trên môi xuống đến cổ, xương quai xanh, một đường đi xuống. Lúc Minh Thù phát hiện, y phục trên người cô đều đã bị cởi hết rồi.



“Ngươi không sợ có người đi qua đây?” Minh Thù thở hổn hển, đẩy hắn một cái.



“Sẽ không, ta đã bày kết giới.” Ngọc Huy nghiêng người về trước, thì thầm hôn cô: “Sư phụ không nên phân tâm.”



Những hạt cát mềm mại bên dưới cơ thể trở nên nóng bỏng.



Minh Thù thật ra không thích cảm giác này lắm, nó làm cho cô mất lý trí.



Thế nhưng lần nào cũng không dừng lại được.



“Sư phụ, gọi tên ta.”



“Ngọc... Ngọc Huy...”



Giọng nói sâu kín truyền ra làm cho người nghe đỏ mặt tía tai, lại vô cùng du dương.



-



Bóng đêm mịt mờ, ngoài khơi đột nhiên xuất hiện vài đóm ánh sáng nhàn nhạt càng ngày càng nhiều, dày đặc từ bãi biển qua đây giống như những ngôi sao đang rơi ngoài khơi.



Ngọc Huy dùng y phục che chắn Minh Thù, ôm cô ngồi trên tảng đá ngoài bãi biển: “Sư phụ, đẹp không?”



“Đây là cái gì?”



“Một loài cá.” Ngọc Huy nhẹ giải thích rõ:



“Hằng năm nó sẽ đến bãi biển Bồng Lai tiên đảo đẻ trứng. Nghe đồn cùng người yêu chứng kiến cảnh này sẽ bên nhau dài lâu. Sư phụ... chúng ta sẽ mãi bên nhau đúng không?”



Minh Thù không hé răng, lẳng lặng nhìn những ánh sáng lấp lánh mập mờ này, một lúc lâu cô hỏi: “Có thể ăn không?”



Ngọc Huy: “...”



Tại sao lão tử phải xem những thứ có thể ăn này cùng một kẻ háo ăn như vậy.