Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 479 : Vương Miện Bóng Đêm (6)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


“Sao cô lại ở nhà tôi?” Quý Việt An thở dài hai tiếng, nhìn Minh Thù một cách đề phòng.



Nụ cười Minh Thù không đổi: “Đi ngang qua anh tin không?”



Ai tin chứ!



Đi ngang cũng ghé vào nhà hắn!



Quý Việt An lắc đầu.



Minh Thù dùng thực lực chứng minh cho Quý Việt An thấy thế nào là nói phét chân chính: “Tôi thấy vừa rồi có kẻ gian trèo lên cho nên tôi định bắt trộm.”



Quý Việt An: “…”



Minh Thù bình tĩnh thong thả cứ như là cô nói thật, nhưng diễn biến hiện giờ chỉ cần người không bị mù cũng biết.



Làm gì có ai bắt trộm theo người khác đi vào nhà, chẳng lẽ không nên báo cảnh sát sao!







Minh Thù ngồi trên ghế sofa uống trà, Quý Việt An ngồi đối diện cô xoa chân mày.



Cô gái bị dọa sợ kia là Phạm Tuyết Ny, lúc này đang cẩn thận quan sát Minh Thù.



“Việt An…”



“Tuyết Ny, em về trước đi.” Quý Việt An cắt lời Phạm Tuyết Ny:



“Hôm nay rất cảm ơn em. Không còn sớm nữa, anh không tiễn em, về cẩn thận, có gì gọi điện cho anh.”



Lệnh đuổi khách này vừa nhanh vừa vội, không chút nể tình nhưng cuối cùng lại để lại chỗ hổng. Phạm Tuyết Ny “ừ” một tiếng, nhìn Minh Thù hai cái, có chút không tình nguyện xách túi rời đi.



“Vậy anh nghỉ sớm một chút, mai em tới đón anh.”



Minh Thù mím khuôn miệng nhỏ, chân mày đều là ý cười. Nam chính quả là nam chính, thoắt cái đã giải quyết xong một cô gái.



“Ôn… Ôn tiểu thư.” Phạm Tuyết Ny rời đi, Quý Việt An liền mở miệng:



“Người vừa chạy đi là đồng bọn của tiểu thư? Tại sao cô lại muốn đến nhà tôi?”



“Tôi không có đồng bọn ngu như thế.” Minh Thù đặt ly trà xuống.




“Không có mục đích gì cả, thật sự là đi ngang qua.” Tin tôi đi nam chính đại nhân.



Quý Việt An: “…” Hoàn toàn không tìm được lý do để tin.



Lương Thần… Ôn… Cô tên gì nhỉ?



Chỉ nghe thấy có người gọi cô là Ôn tiểu thư nhưng tên gì thì hắn không biết.



Cái này không quan trọng, quan trọng là… hai người kia đang chơi trò gì?



“Cô nói Lương Thần đến nhà tôi trộm đồ?” Quý Việt An nhìn về hướng Minh Thù nhưng không thấy người. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía thấy người đứng bên cạnh tủ lạnh, khóe miệng hắn không nhịn được méo xệch, cô chưa ăn no sao?



Hơn nửa nồi cơm chiên đều vào bụng cô rồi!



“Lương Thần tới nhà tôi trộm thứ gì?” Trong tay hắn có gì đáng để phú nhị đại Lương Thần kia mơ ước? Dự án kia sao? Nhưng hắn vốn không mang dự án kia về nhà, cho dù muốn trộm tài liệu cũng không nên tới đây.



“Chắc là trộm anh.” Minh Thù ác lạ, vớ lấy ít cherry cuối cùng của hắn.



Quý Việt An: “…”



Quý Việt An kìm lửa giận, vào phòng ngủ lật một hồi. Trong đây để cái gì hắn đều rõ, nhưng cũng không thiếu thứ gì.



Khi hắn mở tủ quần áo ra phát hiện hình như ngăn kéo trong tủ bị người ta động vào, hắn thấy hơi lạ, trong này không có gì…



Chỉ có quà tặng ngày mai sẽ tặng cho bà nội, hôm qua hắn cầm về rồi để trong tủ quần áo.



Bà nội nhà họ Quý đối xử với hắn không tính là tốt nhưng suy cho cùng cũng là trưởng bối. Nếu hắn không làm vậy, những người kia lại lấy hắn làm chủ đề bàn tán.



Nhưng hắn chỉ mua dây chuyền bình thường, Lương Thần có thể dễ dàng mua mấy sợi, có cần phải đến trộm không?



Hộp quà vẫn ở đó.



Quý Việt An cầm hộp quan sát một lát rồi mở ra nhưng thứ bên trong khiến hắn trợn tròn mắt, cái này… không phải sợi dây chuyền hắn mua.



Sợi dây chuyền này nhìn qua có hơi cũ nhưng chế tạo cực kỳ công phu, mặt trên khảm ngọc quý, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ hơn nữa có cảm giác đã rất lâu đời.



***



(1) Tiếng dép của Minh Thù đó mà.