Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 480 : Vương Miện Bóng Đêm (7)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Bà nội nhà họ Quý đại thọ bảy mươi tuổi.



Nhà họ Quý mới chạm tới ngưỡng cửa hào môn, thực ra cũng không nhiều người được mời đến, người quen cũng có hoàn cảnh tương tự nhưng trường hợp này vẫn không tránh khỏi tranh đua lẫn nhau.



Minh Thù vừa vào đã bị các kiểu kim cương đá quý chói sáng hại mắt.



Có tiền mà tiêu hoang, chỗ này mua được bao nhiêu đồ ăn chứ!



Phá sản!



Quý Việt An mặt không đổi sắc đi vào bên trong.



“Việt An, em gọi điện cho anh sao anh không nghe?” Phạm Tuyết Ny mặc lễ phục màu trắng khẽ chạy lại, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Minh Thù:



“Việt An, anh… Vị tiểu thư này là ai vậy? Sao Việt An không giới thiệu với em.”



Biểu cảm trên mặt cô ta biến đổi rất nhanh, từ vô cùng kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng lại bày ra tư thế đoan trang tao nhã.



“Ôn…” Quý Việt An bí rồi, cô tên gì nhỉ?



Minh Thù nhai kẹo, nhẹ nhàng mỉm cười: “Ôn Ý.”



Phạm Tuyết Ny chớp mắt, vẻ tốt bụng hiền lành nói: “Hóa ra là Ôn tiểu thư, có điều hình như tôi chưa nghe nói nhà nào có vị thiên kim như vậy. Xin hỏi nhà Ôn tiểu thư làm nghề gì?”



Minh Thù cười cười nhìn Phạm Tuyết Ny: “Giết người phóng hỏa.”



Phạm Tuyết Ny: “…”



“Nếu Phạm tiểu thư có làm ăn gì nhớ liên hệ với tôi, bảo đảm khiến cô vừa lòng.”



Quý Việt An kéo Minh Thù lại, nói với Phạm Tuyết Ny: “Tuyết Ny, thật ngại quá. Bạn anh thích nói đùa nhưng không có ác ý, anh còn phải đi gặp bà, không nói chuyện với em nữa.”



“Việt An, em…”



Hắn kéo Minh Thù đi ngay, Phạm Tuyết Ny theo hai bước bị người chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Việt An và Minh Thù biến mất.




“Anh, chị gái này là ai vậy?” Quý Việt Phong dẫn lời đến Minh Thù:



“Trông hơi lạ, sao em chưa từng thấy trong giới? Học cùng anh sao? Ăn mặc thật tùy tiện. Tới tiệc rượu như thế này, những cô gái khác cũng không dám mặc như vậy.”



Minh Thù còn mặc đồ thể thao, vào tiệc rượu như vậy quả thực không hợp.



Nhưng dung mạo và khí chất kia của cô cũng không phải là quê mùa.



“Người anh chưa thấy có nhiều lắm.” Minh Thù lên tiếng trước, ý cười hòa hợp, không nhìn ra chút hoang mang nào nhưng từng lời nói ra cực không thân thiện:



“Sao hả, người trong giới còn phải từng người đến báo cáo với nhị thiếu gia nhà họ Quý sao, anh coi mình là tiên trên trời chắc?”



Quý Việt Phong bị Minh Thù làm cho bối rối, lát sau chỉ yếu ớt nói:



“Tôi chỉ hỏi một chút… Chị gái đây cần gì phải có ý thù địch như vậy? Anh, em không đắc tội với cô ta.”



Ý câu này là hắn không đắc tội với Quý Việt An nhưng ý thù địch của Minh Thù lớn như vậy, không khác gì Quý Việt An nói gì không tốt về hắn dẫn tới Minh Thù ghét hắn như vậy.



Lại thành công bôi nhọ Quý Việt An.



Những người khác không dám lên tiếng, chỉ yên lặng xem cuộc vui.



“Giới giải trí cũng nợ anh một chiếc cúp vàng giải Oscar.” Minh Thù tiếp tục nhai kẹo.



“Cô gái này.” Bà nội Quý không nhịn được.



“Cô là khách Việt An đưa đến, ta không tính toán với cô nhưng đây là nhà họ Quý, mong cô chú ý ăn nói một chút.”



“Tôi đã rất chú ý, đúng không Quý Việt An?” Trẫm còn chưa nói về công việc phóng hỏa giết người đấy.



Quý Việt An giờ chỉ muốn tìm một khe đất nhét Minh Thù vào. Chuyện quái gì thế này, biết trước đã không đưa cô đến.



Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua, nếu không phải cô nhắc nhở mình có lẽ hắn cũng không kiểm tra cái hộp này. Dù không biết lai lịch của sợi dây chuyền bên trong kia là gì nhưng nhất định sẽ có chuyện…