Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 482 : Vương Miện Bóng Đêm (9)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Gió mát hiu hiu, nước sông chảy xiết.



Nửa người Lương Thần ngả ra ngoài lan can, gió sông vỗ lên mặt hắn, kiểu tóc sớm đã rối tinh rối mù. Hắn giữ thật chặt người đang ấn hắn lên lan can.



Mười lăm phút trước, hắn dừng xe ở đây.



Quanh đây rất ít người qua lại, giờ lại sắp trưa, càng ít người. Hắn vốn cho rằng mình là đàn ông, Ôn Ý không mang theo vệ sĩ, muốn giải quyết cô chắc cũng không khó gì.



Không thể ngờ rằng cô gái này chẳng những nhìn thấu tất cả ý đồ của hắn, xuống xe liền đánh hắn một trận.



Bây giờ còn ấn hắn lên lan can.



[Ký chủ có thể ném hắn xuống.] Hài Hòa Hiệu làm hết trách nhiệm, xúi Minh Thù.



“Chết chìm thì tính lên ai?” Hài Hòa Hiệu không thể yên phận một chút sao.



[Hắn biết bơi.] Hài Hòa Hiệu đã chuẩn bị từ lâu. [Không chết đuối được.]



“Hàng ở đâu?” Minh Thù lười để ý Hài Hòa Hiệu, trực tiếp hỏi Lương Thần:



“Thứ đêm qua anh đã lấy từ chỗ Quý Việt An, ở đâu?”



Lương Thần cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Tiếng nước chảy bên dưới tựa như tiếng dã thú rít gào, sẽ đợi hắn ngã xuống rồi nuốt chửng hắn.



Thứ hôm qua hắn lấy đi đương nhiên là sợi dây chuyền kia. Kiếp trước lúc hắn sắp chết mới biết được bí mật này. Sau khi sống lại, hắn vẫn muốn đến trước một bước lấy đi nhưng hắn không biết Quý Việt An mua ở đâu, chỉ có thể đoạt từ tay hắn.



Lẽ nào Ôn Ý đã biết rồi?



Không thể nào…



Lẽ nào chỉ vì hắn lấy đi sợi dây chuyền, cô muốn giúp Quý Việt An lấy về?



Ừ… Chỉ có khả năng này, dù sao tương lai cô cũng là người phụ nữ quan trọng nhất bên cạnh Quý Việt An.



Lương Thần lắc đầu không thừa nhận: “Tôi chưa lấy được gì thì cô đã vào, tôi không biết thứ cô nói là gì.”
Sau ba giây đấu súng với cô, phía sau vang lên tiếng thở hổn hển.



Minh Thù quay đầu liếc nhìn, cười gằn một tiếng. Đằng sau không biết chui đâu ra một chiếc mô-tô theo sát cô nhưng vì sắp đến nơi có người, chúng không nổ súng.



Minh Thù gọi điện lần nữa nhưng súng lại tiếp tục bắn tới.



“Anh yêu, xem tình cảnh bây giờ của chúng ta, anh muốn chết nhưng tôi thì không, hay là anh có thể làm đại pháo cho tôi để tôi nã chúng?” Lời nói Minh Thù không nhanh, thậm chí mang ý cười.



Minh Thù cũng mặc kệ hắn có nổ súng hay không, trực tiếp gọi Lục Mao: “Mở định vị, tôi bị người đuổi, phái mười đến mười lăm người tiếp ứng, có vũ khí.”



Lục Mao ở bên kia hô to một trận, tiếp theo là âm thanh rối như tơ vò. Dù Minh Thù không dẫn theo vệ sĩ nhưng vệ sĩ cũng không cách cô quá xa. Minh Thù nói ra khoảng cách liền thấy có xe xông tới trước mặt.



Thời điểm xe sượt qua, người bên trong ném vũ khí về phía Minh Thù.



Minh Thù đưa súng cho người phía sau: “Trong súng có đạn, hoan nghênh nổ súng bất cứ lúc nào, mở hai đường thoát.”



Ném khẩu súng của cô đi, người phía sau không nhận súng từ tay Minh Thù mà dựa phía sau thở dốc.



Đằng sau có tiếng giao chiến nhưng tốc độ Minh Thù rất nhanh, âm thanh dần biến mất.



“Chú ý an toàn, đừng phí mạng, tìm cơ hội rút lui.” Minh Thù nói với Lục Mao bên kia.



“Được.” Lục Mao đáp một tiếng, chắc là dặn dò vài câu rồi quay lại nói với Minh Thù:



“Đại tiểu thư, cô chạy về hướng đường Hồng Tinh, tôi qua đón cô.”



Đường Hồng Tinh gần cô nhất, lại ít người đi đường. Sau khi Minh Thù lái lên đường lớn, còn có một chủ xe hành lễ với cô.



Minh Thù cười đáp lại, tăng tốc chạy đến đường Hồng Tinh.



Lục Mao nhìn thấy mục tiêu màu xanh nổi bật từ xa. Minh Thù lái xe qua, Lục Mao dẫn theo vài người lập tức chạy đến: “Đại tiểu thư, cô không sao chứ?”



“Không phải nhắm vào tôi, không sao.” Minh Thù không xuống xe ngay mà lật tung một hồi trong xe, cuối cùng lấy ra một sợi dây chuyền trong góc, cô nhét vào túi rồi xuống xe.