Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 483 : Vương Miện Bóng Đêm (10)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lục Mao thăm dò phía sau xe: “Đại tiểu thư, trong xe có một người… chết rồi?”



Người ở phía sau không có chút động tĩnh gì, ghế sau toàn là máu, không nhìn ra đã chết hay còn sống.



“Chưa chết đâu.” Minh Thù liếc mắt nhìn, phủi thủy tinh trên người: “Xử lý chiếc xe này đi.”



“Vậy người này thì sao?” Lục Mao hỏi.



Minh Thù đi về phía chiếc xe trước mặt: “Xử lý luôn.”



Lục Mao dặn người xử lý cả người và xe.



Nhưng đúng lúc này Minh Thù lại vòng về kéo Lục Mao ra, cúi người vào cửa sổ xe, kiểu lưu manh nắm cằm người phía sau kia, trưng mặt hắn ra.



Vào lúc này, kẻ vốn nhắm tịt mắt đột nhiên mở mắt ra, rất nhanh tay kéo Minh Thù lại, dọa Lục Mao giật cả mình: “Đại tiểu thư!”



Cặp mắt kia độc địa như chó sói hung ác mang theo sự tàn nhẫn khát máu.



Minh Thù dễ dàng phá được sự tấn công của hắn, khống chế hắn: “Anh muốn giết tôi?”



Ngực hắn phập phồng rất nhanh, ánh mắt hắn vẫn độc ác như cũ nhưng lực đã nhẹ hơn: “Cô muốn thế nào?”



Khóe môi Minh Thù cong lên, buông hắn ra rồi lấy khăn tay lau đi vết máu dính trên tay, nghiêng đầu dặn dò Lục Mao: “Dẫn về tắm rửa sạch sẽ.”



Lục Mao: “…” Dẫn về tắm rửa sạch sẽ?



Thế này là ý gì?



Lục Mao suy nghĩ một lúc không ra, bảo người đưa người phía sau ra, đưa về trước rồi nói.



Sau khi đưa về tắm rửa sạch sẽ, Lục Mao mới phát hiện người đàn ông này rất đẹp trai, cho nên đại tiểu thư để ý hắn?



Đàn em từ trong đi ra: “Vinh ca, trên người tên kia còn chảy máu, có chữa không?”



Lục Mao nói: “Đại tiểu thư không bảo chữa.” Đại tiểu thư nhà hắn chỉ dặn đưa về tắm rửa, không có lệnh chữa trị cho nên không chữa.



Đàn em lưỡng lự: “…” Giờ sao? Cũng không thể để hắn chảy máu đến chết chứ?



Lục Mao suy nghĩ một lúc: “Đưa về phòng đại tiểu thư.”



Mặc dù đàn em có chút khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, đem người đến phòng của Minh Thù.








Người đàn ông giương mắt nhìn.



Uống thế nào?



Tay hắn không còn chút sức lực nào!



Minh Thù: “…” Tại sao trẫm phải hầu tên thần kinh này!



Minh Thù muốn ném cái ly đi.



Thôi bỏ đi.



Coi như ngày làm việc thiện.



Lát nữa ăn nhiều một chút để bồi bổ.



Cô nâng đầu hắn, đặt ly lên cánh môi của hắn. Dòng nước ấm chảy vào miệng giảm bớt độ khát của cổ họng hắn.



Uống nước xong, hắn thử nói: “Đây là đâu?”



“Bệnh viện tâm thần.” Minh Thù đặt hắn xuống giường lại.



Người đàn ông: “…”



Bệnh viện tâm thần mà thế này? Cô lừa ai chứ!



Hiển nhiên Minh Thù không có ý nhiều lời, cô mang cái ghế qua ngồi xuống, ôm đồ ăn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quan sát hắn.



Ánh mắt không ngại ngùng nhìn đến nỗi hắn mất cả tự nhiên.



“Cô tên gì?”



“Gọi tôi viện trưởng là được.” Minh Thù mỉm cười, trả lại hắn nguyên vẹn ba chữ vừa rồi:



“Anh tên gì?”



Người đàn ông: “…” Thật ra hắn bị kẻ điên bắt được ư?



Không gian đột nhiên yên tĩnh lại.



Một lúc lâu, người đàn ông lên tiếng: “Hạ Trạm.”