Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 486 : Vương Miện Bóng Đêm (13)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Người đàn ông mặc áo gió biết không thể kéo dài được nữa. Người của cô mà đến, chỉ sợ bọn họ muốn thoát thân cũng không dễ như vậy.



Người đàn ông mặc áo gió thủ thế, người phía sau lập tức giương súng, lên đạn nổ súng.



Viên đạn xuyên qua không khí.



Chíu chíu chíu…



Đạn bắn vào thân xe, đèn chợt tắt. Bốn phía rơi vào bóng đen, chỉ còn lại vô số tiếng súng giao thoa.



Minh Thù tự tay lấy ra thú nhỏ, ném nó về phía người đàn ông mặc áo gió đối diện.



Tiếng gầm gừ của thú nhỏ có thể sánh ngang với tiếng súng sắc lẹm.



Người đàn ông mặc áo gió chỉ cảm thấy có gì đó bay về phía mình nhưng chưa rõ là thứ gì, cả người đã bị một luồng sức mạnh xô vào.



Một viên bánh trôi mềm nhũn đáp xuống đất, lóc cóc chui xuống gầm xe, biến mất.



Người đàn ông mặc áo gió cảm giác mình hoa mắt.



Nếu không tại sao hắn lại thấy một viên bánh trôi lớn biết lăn tròn?



Người đàn ông mặc áo gió bò dậy, nhanh chóng thúc đẩy chiến tuyến, hướng về phía xung quanh chiếc xe.



Minh Thù đã rút lui đến vị trí trung gian, đang được những vệ sĩ bảo vệ. Trên người cô đều trang bị đồ ăn vặt, không có chỗ trang bị súng, lần sau vẫn nên trang bị một khẩu, nếu không cứ gặp phải chuyện như vậy…



Diêm Trạm ở trong đập cửa xe.



Minh Thù khom lưng tiến tới, cửa xe trượt ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của Diêm Trạm.



“Cô giao tôi ra đi…”



Ánh mắt Minh Thù nhìn hắn, ý cười ở khóe miệng từ từ rộng ra: “Diêm tiên sinh, đối phương không cho xu nào đã đòi anh, tôi có thể giao sao?”



Diêm Trạm = giá trị thù hận.



Giá trị thù hận = đồ ăn vặt.



Cướp đồ ăn vặt từ tay trẫm, to gan thật.



“Yên tâm, tôi còn muốn bán anh với giá tốt, sẽ không để anh chết không rõ ràng.” Minh Thù cầm súng gõ gõ phía trước, ý bảo hắn đóng cửa xe lại.



Diêm Trạm: “…”
Ánh mắt người đàn ông mà đại tiểu thư nuôi sao lại đáng sợ thế?



Tìm được chỗ xuống lầu, Diêm Trạm còn chưa đi xuống dưới đã nghe thấy tiếng Minh Thù. Hắn tiếp tục đi về phía trước vài bước, thấy được cảnh tượng ở đại sảnh.



Minh Thù đứng bên ghế sofa, chống nạnh chỉ vào Lục Mao đang ôm đĩa đồ ăn phía sau sofa.



“Cậu để xuống cho tôi!”



“Đại tiểu thư, các anh em vẫn chờ cô đó, nhanh đi thôi. Việc lần trước náo động lớn như vậy, hiện giờ bên kia đang nhìn chằm chằm, cô còn phải ổn định lòng quân đấy!”



Lục Mao liều mạng ôm đồ ăn: “Đại tiểu thư, chúng ta ăn trên xe được không?”



Cô gái dừng một chút, cất bước đi ra ngoài.



Lục Mao đuổi theo sau: “Đại tiểu thư, lát nữa cô nói chuyện duyên dáng một chút…”



Minh Thù đột nhiên nhìn về hướng cầu thang, Diêm Trạm bám lấy tay vịn liếc nhìn cô từ xa.



Minh Thù chỉ nhìn thoáng qua liền theo Lục Mao ra ngoài, Diêm Trạm đi từ từ xuống dưới. Phòng khách không có ai, bên ngoài là một đình viện có người gác.



Diêm Trạm đợi ở phòng khách đến tối nhưng Minh Thù vẫn không về, ngược lại có bác sĩ đến nhắc nhở hắn nên lên lầu nghỉ ngơi.



“Di động, cho tôi mượn một lát.” Diêm Trạm nhìn bác sĩ, nói ra yêu cầu của mình.



Tất cả các thiết bị liên lạc trên người hắn đều bị lấy đi.



Bác sĩ bị dọa hết hồn, lắc đầu tưng tưng như trống bỏi, nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc của mình rời khỏi biệt thự.



Biệt thự này trừ hắn ra, giờ không còn một ai.



Cho nên bây giờ hắn bị nhốt?



Phản diện lắm chiêu trò thật.



Diêm Trạm chờ ở phòng khách, đồng hồ kêu tích tắc tích tắc. Kim đồng hồ từ mười giờ đến mười một giờ, rồi đến mười hai giờ.



Rạng sáng.



Đình viện ở bên ngoài chỉ có ánh sáng yếu ớt, vệ sĩ đi tuần tra cũng trầm lặng như đình viện, không tiếng động.



Cả thế giới đều yên tĩnh.