Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 487 : Vương Miện Bóng Đêm (14)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Lục Mao đứng hút thuốc ở trong sân với dáng vẻ ghen ăn tức ở.



“Vinh ca, sao vậy, trễ như vậy còn chưa đi nghỉ ngơi?” Bên cạnh có một bảo vệ đang đi tuần tra, nhìn hắn như vậy liền qua hỏi.



Sao vậy, xảy ra chuyện lớn rồi.



Lục Mao tiếp tục hút thuốc, buồn phiền đến nỗi mặt nhăn mày nhó.



Bảo vệ: “…”



Vinh ca làm cái gì vậy? Đang muốn làm nghệ thuật sao?



Nỗi buồn lo của Lục Mao chính là đại tiểu thư nhà hắn.



Lúc nãy cuộc họp vẫn chưa kết thúc, Minh Thù nghe xong điện thoại của bác sĩ đột nhiên chỉ thị tan họp. Tuy là toàn bộ cuộc họp cô chỉ có mặt rồi ngồi ăn nhưng đột nhiên vô duyên vô cớ tuyên bố tan họp, hành động như vậy thật sự không hợp lý.



Gần đây Thanh Thị loạn như vậy, bọn họ mở cuộc họp cũng là vì chuyện này.



Sau khi tan họp, Minh Thù liền một mạch đi về.



Nguyên nhân dĩ nhiên là vì cái tên đang ngủ trên ghế sofa này rồi.



Ngủ trên ghế sofa thì có sao, toàn khu biệt thự đều có hệ thống chỉnh nhiệt, tuyệt đối không có vấn đề. Cô có cần phải cố tình chạy về không?



Lục Mao buồn chán lại hút thêm hai hơi, hắn ném thuốc xuống rồi xoay người nhìn vào trong.



Minh Thù đang ngồi trên ghế sofa xử lý những văn kiện lúc nãy mang về, người đàn ông bên cạnh thì ngủ say.



Ây.



Đại tiểu thư chắc bị tên này tán tỉnh rồi, thật đáng lo, phải báo tin này cho lão gia biết!



-



Diêm Trạm cũng không ngủ được bao lâu, hắn phát hiện trên người đắp thêm một cái chăn và bên cạnh mơ hồ còn có người ngồi, tự động thân thể cảnh giác tỉnh dậy, phản xạ có điều kiện.



Hắn chưa kịp hành động, cổ tay đã bị bắt: “Sao, còn muốn động thủ à? Bây giờ anh sao rồi, đã khỏe chưa?”



Hương thơm của cô gái xông lên mặt, hắn dần dần tỉnh táo lại, bình tĩnh ngồi xuống: “Cô đã về.”



Minh Thù buông tay hắn ra, tiếp tục lật xem văn kiện: “Anh muốn liên lạc với ai?”



Diêm Trạm: “…”




Đồ ăn vặt của trẫm thì sao!



Trẫm kìm nén bản thân.



Đáy mắt Diêm Trạm hiện lên ý cười ranh mãnh: “Thật xin lỗi, để cho cô thất vọng rồi, chỉ có cô là cô gái duy nhất đã cứu tôi.”



Hắn lần nữa chạm môi Minh Thù rồi lập tức đứng dậy bước ra cổng lớn.



Lục Mao đứng ở bên ngoài, sắc mặt khó hiểu nhìn hắn, hiển nhiên là thấy cảnh hắn hôn Minh Thù vừa rồi.



Minh Thù không ngăn cản hắn rời đi, đương nhiên Lục Mao không dám tự ý làm chủ, chỉ có thể nhìn hắn rời khỏi sân nhà, biến mất trong màn đêm mù mịt.



Đại tiểu thư đang chơi trò gì đây?



“Phái người theo dõi hắn.”



Lục Mao hoàn hồn, thấy Minh Thù đứng ở cửa, đầu óc hắn rất nhanh trở lại: “Đại tiểu thư muốn tìm cơ hội bắt trở lại sao?”



Minh Thù không biết từ đâu móc ra quả táo rồi gặm: “Bắt trở về làm gì? Để đưa hắn lên bàn thờ tổ tiên thờ à? Tôi bảo cậu đi trông chừng hắn, đừng để cho người khác lấy năm mươi triệu này đi!”



Lục Mao: “…”



Cái này khác gì nhau đâu?



Tâm tư của đại tiểu thư thực sự là càng ngày càng khó đoán.



Lục Mao không dám trì hoãn, nhanh chóng đi làm.



Còn chưa đi được bao xa, lại bị Minh Thù gọi lại: “Đi mời Quý Việt An tới một chuyến.”



“Bây giờ.” Lục Mao vô cùng kinh ngạc, trời đã khuya lắm rồi…



Minh Thù cười híp mắt nhìn hắn.



Diêm Trạm đi rồi, bây giờ tâm trạng của cô tự dưng thấy không thoải mái, dĩ nhiên muốn người khác cũng khó chịu theo.



“Đại tiểu thư, vây tôi đi đây.”



***



(1) Nhân tại ốc diêm hạ bất đắc bất đê đầu: Đang trong tình thế bị khống chế phải biết tạm thời nhân nhượng.