Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 491 : Vương miện bóng đêm (18)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Thiếu gia nhà họ Lương áo quần xộc xệch xuất hiện ở đầu đường, nhìn cô gái đối diện đường với ý đồ bất chính.



Thiếu gia nhà họ Lương phát rồ.



Các tiêu đề tương ứng xuất hiện liên tục trên màn hình, lúc Lương Thần tỉnh lại, nhìn thấy được một tin dữ như vậy.



Hắn mang vẻ mặt xanh mét nhìn điện thoại di động. Tiêu đề màu đỏ in đậm, chói mắt không gì sánh được, đáy mắt hắn hình như có lửa giận muốn phun tung toé ra.



Chuyện đã xảy ra trước đó quay về rõ ràng như in ở trong đầu hắn.



Hắn bị đưa đến một con ngõ nhỏ vắng vẻ, Minh Thù ăn kẹo đường, cười tủm tỉm chờ hắn ở đấy.



Hắn không biết làm thế nào cô biết chính hắn làm, nhưng giọng nói kiên định cùng với sau đó...



Lương Thần chịu đựng không nổi, không thể không thừa nhận.



Sau đó...



Sau đó cô liền mạnh mẽ rót cho hắn uống cạn nửa ly đồ uống. Đúng lúc thuốc phát tác, cô ném hắn xuống đường.



Vì để cho cô xấu mặt, hắn cố ý chọn một loại thuốc tương đối mạnh, giờ dùng ở trên người mình, Lương Thần giờ đây cũng có thể hồi tưởng lại cảm giác đó.



“A!”



Lương Thần ném đồ đạc bên cạnh đi, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.



Người bên ngoài nghe động tĩnh chạy vào: “Ôi, Thần nhi sao rồi?”



Người đi vào là mẹ Lương Thần - bà Lương, lúc này mặt đầy lo lắng: “Thần nhi, con tỉnh là tốt rồi. Đừng lo lắng, những chuyện kia mẹ sẽ cho ngươi xử lý.”



“Xử lý như thế nào, giờ đây người của toàn thế giới đều đã biết...” Giọng nói của Lương Thần cất cao nhưng phía sau bỗng im bặt.



Giờ người của toàn thế giới đều biết hắn ở trên đường lớn...



Bà Lương nhanh chóng an ủi: “Không có việc gì, cùng lắm thì chúng ta xuất ngoại đợi qua sóng gió này. Giờ trong cái ngành này, tin tức cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, vài ngày sau sẽ không có ai nhớ đến nữa. Thần nhi con đừng lo lắng, mẹ nhất định sẽ không để cho con chịu uất ức đâu. Con nói cho mẹ biết, chuyện này là người nào làm?”



“Mẹ, con muốn trả thù!” Lương Thần mang vẻ mặt nham hiểm.



“Được rồi, con nói cho mẹ biết là ai đã làm?” Bà Lương rất thương yêu đứa con trai này, lúc này con trai chịu uất ức lớn như vậy, sao bà ta không hận được chứ:



“Mẹ nhất định giúp con trả thù.”
Hắn chỉ phụ trách nhận cú điện thoại, ai bảo điện thoại của đại tiểu thư vứt lung tung làm gì.



Minh Thù đưa tay, Lục Mao nhanh chóng một mực cung kính đưa điện thoại di động trình lên nhưng Minh Thù không cầm nghe, chỉ nhấn nút loa ngoài rồi tiếp tục ăn quả hạch đào.



“Alo?”



“Tiểu Ý.” Giọng Thượng Quan Kỳ dễ nghe truyền đến từ điện thoại:



“Có phải đã làm phiền em?”



“Không có, có chuyện gì sao?” Minh Thù không được coi là nhiệt tình cũng không được coi là thất lễ, giọng nói mang theo ý cười như thường lệ khiến người ta không tìm được sơ hở.



“Chuyện lần trước thực sự rất xin lỗi, anh muốn mời em ăn cơm. Gần đây mới mở một nhà hàng, nghe nói thức ăn ở đó rất ngon, Tiểu Ý có rảnh không?”



Ăn!



“Có!”



Thượng Quan Kỳ ở đầu bên kia cười nhẹ một tiếng: “Vậy được, sáu giờ tối, chúng ta gặp nhau ở quảng trường trung tâm nhé?”



Thượng Quan Kỳ không nói tới đón Minh Thù, bởi vì hắn biết thân phận của cô không giống với ai khác, nơi ở đều có vệ sĩ cẩn mật. Đây cũng được coi là tương đối hiểu rõ.



Cúp điện thoại, Lục Mao nhào đến: “Đại tiểu thư, cô muốn đi hẹn hò sao?”



“Hẹn hò cái gì, có đồ ăn ngon.”



Lục Mao: “...”



Rõ ràng nhị thiếu gia Thượng Quan đang hẹn cô mà!



Sự quan tâm của cô lại đặt vào đồ ăn sao?



Đại tiểu thư về sau làm sao gả đi được đây.



Không đúng, lần trước người đàn ông kia... Đại tiểu thư dường như thích thật, đáng tiếc là người của Diêm Vương. Nếu như không phải, bọn họ còn có thể nghĩ cách ghép đôi.



Lục Mao bên này đang miên man suy nghĩ, Minh Thù thì lại nghĩ bữa trưa ăn gì.



Bữa tối đã có hẹn nhưng bữa trưa còn chưa có mà.