Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 492 : Vương miện bóng đêm (19)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Giang Châu.



Tiếng súng dày đặc đứt quãng vọng đến kéo dài liên tục hơn mười phút. Sau đó tiếng súng mới dừng lại, chỉ còn lại mùi khói thuốc súng và máu tanh khắp khu rừng.



Hạ Nhàn đi ra từ chỗ tối, bước chân trên mặt đất đã không còn tiếng động.



“Bọn họ đã dùng hết chiêu rồi.” Hạ Nhàn nhìn lui đằng sau.



Diêm Trạm đứng ở cách đó không xa, ánh trăng chiếu lên trên khuôn mặt hắn, phản chiếu ra cái bóng tối dài. Ánh mắt hắn cụp xuống nhìn vào chiếc điện thoại di động.



Hạ Nhàn không nghe được giọng nói Diêm Trạm, có chút kỳ quái nhưng ngay giây kế tiếp chợt nghe giọng nói Diêm Trạm lạnh như băng vang lên: “Thu lưới.”



“Diêm gia.” Hạ Nhàn rõ ràng giật mình: “Bây giờ còn chưa phải lúc.”



Tuy đối phương đã hết chiêu để dùng nhưng còn chưa tới thời điểm để thu lưới mà.



Diêm Trạm cất điện thoại di động vào, trong ánh mắt hiện lên tia nhìn hung ác độc địa dường như đang cắn răng nặn ra vài từ: “Thu lưới, ta không muốn lặp lại lần thứ ba.”



Hạ Nhàn: “...”



Vừa rồi Diêm gia rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì!



-



Nhà hàng năm sao có bàn ăn xoay tròn.



Nơi đây có khung cảnh hữu tĩnh, hơi ấm từ ngọn đèn vàng lan tỏa khắp nơi. Trong bình hoa trên bàn được cắm hoa tươi, âm nhạc êm dịu xuôi tai, hương thơm nho nhã phất phơ.



Minh Thù chuyên tâm ăn miếng thịt bò, Thượng Quan Kỳ mỉm cười nhìn cô, thỉnh thoảng nói vài ba câu giúp cho bầu không khí không đến mức trở nên ngại ngùng.



Mà Diêm Trạm thấy chính là một bức tranh như vậy.



Hắn có thể không tức giận sao?



Luôn có người hại nhân vật của hắn, đào góc tường nhà hắn.



Đương nhiên lúc này Minh Thù không biết Diêm Trạm sắp tức điên lên rồi. Nếu như biết, có thể cô sẽ đổ thêm dầu vào lửa.



“Tiểu Ý, em có hài lòng không?” Đợi Minh Thù đặt dĩa xuống, Thượng Quan Kỳ mới quan tâm hỏi.



“Ừm, cũng không tệ lắm.” Ngon hơn so với những nơi khác bên ngoài nhưng không sánh được với nam nữ chính làm. Nếu như bọn họ mở nhà hàng, nhất định có thể trở thành đầu bếp giỏi.



Thượng Quan Kỳ cho gọi bồi bàn dọn hết đĩa bên trên để dọn lên món điểm tâm ngọt.



“Tiểu Ý, chuyện bữa tiệc thực sự rất xin lỗi, để cho em phải chịu uất ức lớn như vậy.” Thượng Quan Kỳ nói với giọng ấm áp tỏ vẻ xin lỗi:



“Anh chọn cho tiểu Ý một món quà đây nè.”




Diêm Trạm.



Minh Thù nhếch miệng lên, lên xe rời đi.



Tên cướp trốn ở góc đường nhìn thấy, vỗ ngực thở phào rồi báo tin cho bên kia.



... Diêm gia, tôi cố gắng hết sức rồi, Ôn tiểu thư vẫn ném đồ đi.



... Ừm.



Diêm Trạm trả lời đơn giản, tên cướp hoàn toàn không hiểu đây là ý gì.



Cướp đồ sợ mất mật, lần sau chuyện lặt vặt này có thể đừng gọi hắn làm nữa được không. Bảo hắn đi giết người còn tốt hơn so với giả ngây giả dại làm một tên cướp.



Cảm giác ánh mắt Ôn tiểu thư vừa rồi nhìn hắn tựa như nhìn người ngu ngốc vậy.



Chính hắn cũng thấy mình giống như người ngu ngốc.



Nào đâu có tên cướp đoạt đồ người khác còn mất công bồi thường tiền?



Đương nhiên hắn không dám oán giận Diêm Trạm.



-



Lương gia gần đây không tốt lắm, dường như là Thượng Quan gia động tay động chân cho nên cuộc sống của Lương Thần cũng không dễ dàng cho lắm. Minh Thù cũng đã lâu không có tin tức gì của hắn, giá trị thù hận không kéo được gì.



Mà Thượng Quan Kỳ cũng rất kiên nhẫn, không bảo người mang đến đồ ăn thì sai người mang hoa tươi trang sức đến, trên các diễn đàn mọi người đều biết nhị thiếu Thượng Quan gia đang theo đuổi theo cô.



Nhưng mỗi lần đồ đạc đến tay cô đều biến thành thứ khác.



Mỗi lần đều cùng một tên cướp đó, chỉ nhắm mỗi mình cô để cướp, cướp xong còn tặng lại thứ khác!



Tên cướp cũng rất tuyệt vọng, hắn không muốn làm tên cướp chẳng có tiền đồ.



Chuyện của Thượng Quan Kỳ và cô truyền đến tai ông Ôn, ông đã đặc biệt gọi điện thoại đến hỏi.



Cuối cùng từ điện thoại biến thành việc cô trở về.



Tuồng con gái về gặp cha một tháng một lần lại sắp diễn ra.



Ông Ôn ở Càn Châu, máy bay bay mất nửa giờ. Minh Thù sắp xếp xong chuyện Thanh Thị thì lên máy bay về gặp cha.



Mỗi lần gặp cha đều sẽ được chuẩn bị một bàn ăn lớn cho nên cô cố ý trở về để ăn.



Có đồ ăn đều là ông lớn cả.