Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 505 : Vương miện bóng đêm (32)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Dù sao thì Thanh Thị chính là địa bàn của ông Ôn, ông hành sự đương nhiên sẽ thuận tiện hơn người khác. Minh Thù mặc dù không có ý gì với kỹ thuật này nhưng ông Ôn muốn, cô cũng sẽ phái người của Thanh thị phối hợp với ông Ôn để hành động.



Trong lúc nhất thời, Thanh Thị rơi vào thế cục kỳ dị.



Người bên Lương gia đang lộn xộn. Theo như họ nói, lúc Lương Thần bị trói, Lương gia cũng không có ý lấy đồ ra chuộc người, luôn miệng nói không biết.



Cũng không biết là thật hay giả.



Lương gia không liên quan tới hắc đạo, nếu như trong tay bọn họ có hàng, vì sao không đưa ra? Thật là muốn ép những người này diệt cả gia đình, đến lúc đó cho người khác gánh tội thay, ai mà biết được?



Còn nữa… bởi vì Lương Thần trọng sinh nên thật ra món hàng này đang nằm trong tay hắn?



Đúng là có khả năng này.



Đương nhiên những việc này đều không quan trọng…



Bây giờ, Minh Thù đang muốn đến bệnh viện “vấn an” Lương Thần một chút.



“Đại tiểu thư, hiện tại tại khắp nơi đều có người theo dõi, cô như vậy đi thăm Lương thiếu gia không ổn chút nào.”



“Có cái gì không ổn?” Minh Thù biết vệ sĩ có ý tốt.



“Chúng ta không đi cướp đồ.”



“Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy!” Lục Mao phát điên. Đại tiểu thư đi thăm Lương Thần sẽ làm cho người ta nghĩ họ có liên quan với Lương gia, người hắc đạo sẽ nghĩ thế nào? Có thể họ sẽ nghĩ bọn họ và Lương gia có thông đồng? Có thể sẽ gây bất lợi cho đại tiểu thư?



Trong đầu Lục Mao đang mưu tính, nhất định ngăn cản Minh Thù đi gặp Lương Thần.



Lương Thần có gì đẹp đâu.



Diêm gia đẹp hơn hắn!



Chúng ta đi gặp Diêm gia không được sao?



Có lẽ là ông trời nghe lời khóc than của Lục Mao, vừa vào bệnh viện liền gặp Hạ Nhàn và Diêm Trạm.



“Ôn tiểu thư.” Hạ Nhàn chào hỏi trước, vẫn là bộ dạng cáo già đa mưu túc trí.



Diêm Trạm mím môi, đôi mắt chăm chú nhìn cô.



“Hạ tiên sinh.” Minh Thù không nói lời nào. Lục Mao không thể không nể mặt Hạ Nhàn, đành phải nói tiếp:



“Diêm gia đây là?”




Diêm Trạm không ngờ Minh Thù không đi. Hắn nháy mắt với Hạ Nhàn ở bên ngoài, ý bảo hắn ngăn cản người bên ngoài.



Khóe miệng Hạ Nhàn giật một cái, nhìn qua hướng những người chạy tới đây, chầm chậm mở nút tay áo, lại vừa kéo cà vạt.



Bên cạnh đột nhiên có âm thanh vang lên: “Ta không phải kêu các ngươi cản bọn họ lại sao? Phế vật, đại tiểu thư mà gặp chuyện không may các người làm sao chịu trách nhiệm, hai nhóm lên!”



Hạ Nhàn còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy sát vách phòng bệnh đột nhiên có một đám người nhào ra chạy tới ngăn người lại.



Hạ Nhàn: “…”



Lục Mao cúp điện thoại, tiếp tục trông chừng bên trong phòng bệnh.



“Đại tiểu thư nhà các người đi ra ngoài đều như thế này sao?” Hạ Nhàn nhịn không được hỏi Lục Mao.



Lục Mao ra vẻ chuyện đương nhiên: “Diêm gia nhà các người ra ngoài không dẫn theo người sao?”



Hạ Nhàn: “…” Không cần khoa trương như vậy chứ?



Được rồi, nếu như là ở Giang Châu, nói chung cũng không kém.



Trong phòng bệnh.



Lương Thần đã bị Minh Thù đánh sắp thở không nổi, trong lòng hắn rõ ràng biết thứ Minh Thù hỏi là cái gì nhưng làm sao cô ấy biết được?



Trên thế giới này… trừ hắn ra, chắc hẳn không ai biết chuyện này, rốt cuộc làm sao mà cô ấy biết được?



Bây giờ, Lương Thần rất hối hận, hắn cho rằng hắn rất hiểu cô nhưng ai biết chính mình căn bản không hiểu cô chút nào cả. Cô ấy là người thế nào, tính khí ra sao, hắn hoàn toàn không biết.



Hắn biết đến đều là cái dáng vẻ, biểu hiện của cô trước khi cô xuất hiện trước mặt Quý Việt An.



Trong ánh mắt của Lương Thần bỗng có chút hận thù, ánh mắt nóng bỏng dường như muốn đốt cháy Minh Thù.



Diêm Trạm im lặng nhìn Minh Thù ép hỏi Lương Thần, cô không muốn thấy máu nhưng vẫn có thể làm cho Lương Thần cảm thấy sợ hãi, giãy giụa, tuyệt vọng...



Rốt cuộc hắn thích cô chỗ nào?



Bị điên thật sao?



Diêm Trạm vẫn còn lắc đầu.



Quỷ mới thích cô, nhưng lão tử muốn lên trời nha.