Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 506 : Vương miện bóng đêm (33)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Xe cảnh sát bao vây kín cả bệnh viện đến nỗi không còn kẽ hở, mà đúng lúc này Minh Thù và Diêm Trạm đã ngồi trong xe. Xe cảnh sát không ngừng gào thét, lướt nhanh qua người.



Trên xe, Diêm Trạm nhịn không được mở miệng hỏi: "Em hỏi Lương Thần cái gì vậy?"



Cuối cùng Lương Thần đưa cho cô một vật gì đó. Toàn bộ quá trình bọn họ đã nói cái gì Lương Thần và cô không hề đề cập đến.



Minh Thù ăn miếng khoai tây chiên, úp úp mở mở nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"



Diêm Trạm hít sâu một hơi nói: "Em rất xinh đẹp."



Không phải là đang khen cô sao?



Không sao cả.



Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!



Minh Thù nghẹn họng, cô không tài nào phản bác lại rằng mình không xinh đẹp.



Một lúc sau Minh Thù lấy đồ vật trong túi ra bỏ vào trong tay hắn, vô cùng chán ghét nói: "Các người tìm thứ rác rưởi này, không biết có gì tốt mà cứ giành giật nhau."



Diêm Trạm: "..." Bọn họ tìm thứ rác rưởi? Rác rưởi?



Trong tay Diêm Trạm là một chiếc đĩa kim loại hình chữ U, lạnh như băng dán chặt vào lòng bàn tay hắn. Thứ này, sẽ không phải là...



Hắn lấy máy tính xách tay dự bị từ trong xe ra gắn vào đĩa chữ U, xác định vật bên trong giống như hắn nghĩ, hắn lập tức không nói nên lời.



Chính là không có lời nào để nói.



Bất cứ từ ngữ nào đều không thể biểu đạt được tâm tình của hắn lúc này.



Cô có biết bên ngoài có bao nhiêu người đang tìm vật này không?



Vậy mà cô nói là rác rưởi...



Một lúc sau Diêm Trạm mới khép máy tính xách tay lại: "Cái này là em cho tôi?"



Mặt Minh Thù khoe khoang nói: "Rác rưởi mà anh cũng muốn?"



Diêm Trạm đột nhiên trở nên ôn nhu: "Vật em cho, dù là rác rưởi tôi cũng thích."



Lão tử độc ác cũng không sợ không xử được cô.



Minh Thù tấm tắc hai tiếng, tiếp tục ăn miếng khoai tây chiên: "Sở thích của Diêm gia thật đặc biệt."
"Quả thực hiểu rất rõ." Chuyện đêm hôm đó nhớ rất rõ.



Mặt Diêm Trạm hơi biến sắc.



Minh Thù cười khiến miếng kính trên người rơi xuống. Cô cúi người nhặt bỏ vào trong túi cạnh đống đồ đủ loại màu sắc, rồi dùng điện thoại di động gửi một đoạn tin nhắn. Diêm Trạm không nhìn rõ cô gửi tin nhắn gì.



Minh Thù gửi xong tin nhắn, ghi lại rõ ràng rồi đẩy cửa xe đã bị biến dạng bước ra ngoài.



Cửa xe bên kia Diêm Trạm mở không ra, hắn chỉ có thể bước xuống xe từ phía cửa của Minh Thù.



Minh Thù đứng ở bên ngoài cửa xe, mỉm cười đưa tay ra phía hắn.



Diêm Trạm lưỡng lự đưa tay đặt vào tay cô, nhờ vào lực của cô bước ra ngoài.



Bên ngoài đã bị người bao vây, xung quanh bọn họ đều là nòng súng đen thùi lùi.



Đoàn xe của Lục Mao tiến lại gần, mà bây giờ Minh Thù đang đứng trong vòng vây của bọn hắn, mấy người Lục Mao cũng không dám manh động.



Những người chặn đường bọn họ tuyệt đối không sợ bọn người Lục Mao xông lên, dù sao hiện tại bọn chúng đang giữ chủ quyền.



Một người đàn ông trung niên dẫn đầu tiến lên, lời nói mặc dù khách khí nhưng giọng nói lại không có bao nhiêu khách khí: "Ôn tiểu thư, Diêm gia, đắc tội rồi."



Minh Thù mỉm cười, trong đôi mắt đen mà lại sáng dường như có dòng nước đang lay động: "Muốn ta tha thứ cho các ngươi cũng được, có đồ ăn vặt không?"



Mọi người: "..." Nói đùa gì vậy?



Từng nghe có người đòi tiền, đòi cướp, đòi mạng bọn chúng, chứ chưa từng nghe có người đòi đồ ăn vặt từ bọn chúng.



Hơn nữa còn là dưới tình huống như vậy, ai cũng biết đây chẳng qua là câu khách sáo mà cô cũng dám tiếp lời.



Bọn chúng biết trả lời câu này thế nào?



Minh Thù nheo mắt: "Sao thế, ngay cả đồ ăn vặt cũng không mua nổi? Vậy mà các ngươi cũng muốn học đòi người khác chơi đùa cái gì mà lão đại, xã hội đen. Thanh niên bây giờ sao mà xốc nổi như vậy, một chút cũng không kiên nhẫn nổi. Nhớ năm đó..."



Mọi người: "..." Năm đó cái rắm. Tuổi của cô có bằng một nửa Quân ca hay không mới là vấn đề, cũng dám nói nhớ năm đó.



Minh Thù thổi phồng công lao hiện tại, chuyển đề tài nói: “Cho nên, rốt cuộc các ngươi có muốn giao đồ ăn vặt ra hay không?”



Người cầm đầu gọi là Quân ca, hai tay hắn đặt phía trước, người đứng thẳng, vừa nhìn là biết người này đã trải qua cuộc huấn luyện nghiêm ngặt.



Quân ca vẫn dùng câu khách sáo nhưng giọng điệu lại không khách khí chút nào: "Ôn tiểu thư, đừng vì thương vong không cần thiết, hãy để người của cô rút lui đi."