Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 510 : Vương miện bóng đêm (37)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Thượng Quan Kỳ sẽ đến tìm cô, Minh Thù đã sớm đoán được. Hoặc nói là cô bày trận lớn như vậy, chính là để Thượng Quan Kỳ tới gặp cô.



Dù sao Thượng Quan Kỳ được người bảo vệ, cô lại không biết bay, muốn đánh hắn có hơi khó.



Cho nên khi Thượng Quan Kỳ dẫn người tới hầu như không gặp trở ngại gì, dễ dàng gặp được Minh Thù.



“Tiểu Ý.”



Sau một thời gian ngắn, hai người gặp nhau lại là tình huống thế này.



Minh Thù bắt chéo chân ăn bánh donut, không biểu hiện ra bất kỳ sự kinh ngạc và ngoài ý muốn nào đối với việc hắn đến, chỉ nhàn nhạt hất hất vị trí đối diện cô: “Ngồi đi.”



Thượng Quan Kỳ nhìn cô một lúc, ngồi đối diện cô.



“Tiểu Ý, chúng ta cần phải náo động tới mức này sao?” Thượng Quan Kỳ lại là kiểu ánh mắt đau thương đó.



“Lúc anh phái người bắt tôi, sao không nghĩ những lời này?” Mặt mày Minh Thù cười cong cong.



“Anh… chỉ là thích em.” Thượng Quan Kỳ nói chầm chậm:



“Có lẽ cách của anh không đúng, nhưng anh thật lòng đối với em.”



Minh Thù cắn donut nhìn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Anh thật sự thích tôi sao?”



Thượng Quan Kỳ cười khổ: “Nếu anh không thích em, hà tất phải tốn sức như vậy. Tiểu Ý, em thực sự không cảm nhận được chút gì sao?”



“Chúng ta không gặp nhau nhiều năm như vậy, anh nói thích tôi?” Coi trẫm là con nít sao? Nếu đúng là thích, có thể không gặp mặt mấy năm liền sao?



“Tiểu Ý, anh cũng rất hối hận mấy năm đó không ở bên em, nhưng nhiều năm như vậy, anh chỉ thích mình em.”



“Nhưng tôi không thích anh.”



“Vậy em thích ai?” Thượng Quan Kỳ khẽ kích động:



“Diêm Trạm ư?”



“Tôi thích ai không liên quan đến anh.”



Thượng Quan Kỳ nắm chặt hai tay, hắn nhìn Minh Thù, nói từng chữ: “Tiểu Ý, chỉ cần em ở bên anh, tất cả thế lực ở Trung Đông, anh đều cho em, được không?”



“Thiếu gia!”



Người phía sau không ngờ Thượng Quan Kỳ sẽ nói như vậy, phải biết rằng thế lực Trung Đông cũng không phải hắn có thể làm chủ hoàn toàn.



Thượng Quan Kỳ không để ý tới người phía sau, chỉ nhìn chằm chằm vào Minh Thù.



Minh Thù từ từ bật cười: “Thứ mà tự tôi có thể có được, sao phải cần anh tặng.”



Thượng Quan Kỳ: “…”
“Ôn tiểu thư có chứng cứ không?” Chính là tôi giết đấy, thì sao, sự tồn tại Lương Thần gây cản trở nghiêm trọng đến tính ổn định của kế hoạch, thanh trừ những lỗi lập trìnhlà chức trách của hắn. Lão tử không sai!



“Không có.”



“Nếu không có, Ôn tiểu thư đừng nên nói lung tung.”



“Tôi nói là anh, thì chính là anh.”



Diêm Trạm tức: “Em vô lý!”



“Anh nhất định phải để tôi phân rõ phải trái?” Lúc trẫm giảng đạo lý, cũng rất đẹp trai đấy.



Diêm Trạm: “…”



Diêm Trạm chết cũng không thừa nhận Lương Thần là do hắn giết. Hắn chắc chắn Minh Thù không có chứng cứ, nghi ngờ thì ích gì, cô không có chứng cứ, ha ha…



Quả thực Minh Thù không có chứng cứ, phía Lục Mao không tra ra được là ai làm. Tên tài xế kia có chút thù riêng với Lương Thần, còn chơi thuốc xuất hiện ảo giác, tất cả đều rất sạch sẽ, không tìm được bất kỳ chứng cứ nào cho thấy chuyện này có liên quan với Diêm Trạm.



Nhưng cô biết, chính là hắn làm.



“Lại đây.”



Minh Thù vẫy tay Diêm Trạm.



“Không muốn.” Dựa vào cái gì bảo lão tử qua, cứ không qua đấy.



Minh Thù chỉ muốn cười một cái, tự mình đứng dậy qua bên đó ngồi. Toàn thân Diêm Trạm nổi da gà, cô muốn làm gì… Giết người diệt khẩu sao? Vẫn muốn báo thù cho Lương Thần?



Diêm Trạm nhăn nhó mặt, biểu cảm hung dữ liếc nhìn cô, tựa như cô dám làm gì hắn, hắn sẽ xé xác cô.



Thực ra lúc Minh Thù xô ngã hắn, Diêm Trạm không hề có chút phản kháng nào.



Minh Thù chống hai bên đầu hắn, ánh mắt cô mang theo tia sáng, giọng nói mềm mại: “Ở cùng tôi một buổi tối, tôi tặng anh một thứ, thế nào?”



“Em coi tôi là gì?” Diêm Trạm phiền muộn.



Minh Thù hôn hắn, hàm hồ trả lời một tiếng: “Ừm… thiếu gia cao giá?”



Diêm Trạm: “…”



Cô nói gì?



Thiếu gia… cao giá?



Khỉ chứ, cô bao lão tử!



Buông lão tử ra! Không được sờ! Không được cởi quần áo lão tử, lưu manh, dừng tay!