Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 511 : Vương miện bóng đêm (hết)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


Sau đó Diêm Trạm mới biết được đúng là hắn cao giá, cô ngủ với mình một đêm liền đưa tất cả vùng Trung Đông cho hắn.



“Lần sau ngủ với em, có phải em sẽ đưa tôi những vùng khác không?” Diêm Trạm cọ bên người Minh Thù đang ăn bánh pudding.



Minh Thù nghiêng người, đề phòng hắn như đề phòng cướp, giọng trầm lặng nói: “Vậy tôi ngủ không dậy nổi rồi, anh mau đi đi, cố gắng còn có thể tìm một nhà.”



Coi những thứ này là củ cải trắng, cô có thể tùy tiện mua về?



“…”



Đến nhà ông nội cô ấy.







Hai người đều ở Càn Châu, tất nhiên được ông Ôn nương tay, hiện giờ ông Ôn bận bịu nhiều việc, không có thời gian giáo huấn Diêm Trạm.



Nhưng nghe nói Minh Thù giao vùng Trung Đông cho Diêm Trạm, vẫn có chút giật mình, gọi Minh Thù đến gặp riêng ông.



“Con gái, con nghiêm túc?” Gương mặt ông Ôn luôn tươi cười, giờ lại nghiêm túc.



“Gì ạ?” Trẫm vẫn rất nghiêm túc với đồ ăn vặt.



“Vùng Trung Đông.” Ông Ôn nói:



“Con vất vả lắm mới lấy được, tại sao lại chắp tay dâng cho Diêm Trạm? Được rồi, cho dù con thích hắn, vậy con cũng không thể làm vậy. Con biết có bao kẻ muốn chỗ đó không, có phải con ngốc rồi không?”



Không phải ông Ôn muốn nơi đó, nhưng cứ chắp tay dâng cho người như vậy, trong lòng ông vẫn đau.



“Tặng cũng tặng rồi, cần gì lý do?” Minh Thù thấy biểu cảm của ông Ôn khó nhìn, liền kiếm đại một lý do:



“Một đứa con gái như con, qua bên đó nhiều không an toàn. Diêm Trạm da dày thịt béo, bắn vài phát súng cũng không chết được, hắn thích hợp.”



Lời này nghe đã biết lừa gạt.



Con gái trưởng thành, cánh tay cũng vươn ra ngoài.



Ông Ôn đau lòng, ông nuôi con gái nhiều năm như thế, sao lại bị một con sói tha đi chứ?



Ông Ôn nói vài câu, Minh Thù đều nói đại để lừa ông, ông cũng không nói nữa, trầm giọng: “Nếu đã vậy rồi, lúc nào con định cử hành hôn lễ với nó? Nó cầu hôn con chưa?”



“Cha, việc này cha cũng đừng quan tâm, con tự có tính toán.”



Ông Ôn rên một tiếng: “Sao cha lại không quan tâm? Cha là cha con, nếu con không hạnh phúc, cha xuống suối vàng gặp mẹ con, không phải bà ấy sẽ đánh chết cha?”



Minh Thù: “…” Làm ma không phát biểu ý kiến, ông vui là được rồi.



“Cha cho con biết, nếu tiểu tử thối kia dám khi dễ con, cha không đánh chết nó, đừng tưởng nó…”



Minh Thù cắt ngang ông Ôn đang huyên thuyên không ngớt, chạy ra khỏi phòng như một làn khói.




“Không biết.”



“Vậy chúng ta làm sao xuống dưới?”



“…”



Ánh đèn Thanh Thị từ xa sáng trưng, rực rỡ lóa mắt.



Hai người nhìn nhau không nói gì.







Minh Thù chỉ sống năm năm ở thế giới đó. Diêm Trạm cầu hôn ba lần mới thành công nhưng thật bất hạnh là, vừa mới kết hôn ba tháng thì cô chết.



Tại sao chết?



Vấn đề này thật đau tim.



Lúc đi cửa hàng bách hóa, có cặp vợ chồng cãi nhau, cô đứng sát bên xem cuộc vui. Ai biết hai người kia đánh nhau lây qua bên cạnh, quần chúng vây xem lui về phía sau, cô bị chen đến lan can, lan can cứ như vậy… bị gãy!



Hãi không?



Chết không nhắm mắt!



Hài Hòa Hiệu chỉ có thể chột dạ, không nói chuyện với Minh Thù, trực tiếp xóa tư liệu.



Họ tên: Minh Thù.



Giá trị thù hận: 180000







Nhiệm vụ phụ: Thất bại



Nhiệm vụ ẩn: Không



Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ bốn mươi ngàn giá trị thù hận, nếu có vấn đề gì không chấp nhận khiếu nại.



Minh Thù: “…” Thế giới trước nhiệm vụ chính thất bại ngươi chỉ trừ trẫm ba mươi ngàn, sao thế giới này lại trừ bốn mươi ngàn?



[Nếu có vấn đề, không chấp nhận khiếu nại.]



Minh Thù: “…” Khỉ chứ, hệ thống lòng dạ hiểm độc! Sớm muộn gì ngươi cũng ngỏm!



*



Phần thứ mười bốn đã kết thúc.