Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 512 : Đào hoa tiễn (1)

Ngày đăng: 03:04 20/04/20


#Đầu đề Yêu giới: Đào Tiễn một lời không hợp liền kế thừa ngôi vị hoàng đế#



“Giết yêu!”



Âm thanh the thé đánh thức Minh Thù. Theo bản năng, cô đưa tay che tai lại nhưng phát hiện mình không có tay, chỉ có cành, trên cành, hoa đào màu hồng đang nở tầng tầng lớp lớp, đẹp rực rỡ.



Tình huống gì vậy?



Cơ thể trẫm đâu?



Tay trẫm đâu?



Chân trẫm đâu?



Minh Thù run run, hoa đào đầy trên cây rơi xuống đất. Mặt đất bị cánh hoa phủ kín, toàn màu hồng, cả thế giới dường như đều màu hồng.



Minh Thù: “…”



Nhất định là phương thức trẫm mở ra không đúng rồi.



Minh Thù hít sâu một hơi.



Làm lại lần nữa.



Nhắm mắt, mở ra.



Vẫn là cây hoa đào màu hồng đầy cành.



Ha ha!



Trẫm ăn gì!



Ăn hoa sao?



“Giết yêu, giết yêu!”



Âm thanh the thé vừa rồi lại vang lên, Minh Thù rất dễ dàng thấy được kẻ hô hào chính là một khóm cỏ nhỏ bên ngoài tường, lúc này có con mèo đang cắn lá của nó.



Cho nên nó kêu thảm thiết.



Muốn yên tĩnh.



Lúc Minh Thù yên tĩnh, thuận tiện tiếp nhận kịch bản.



Nữ chính giả tên Giản Oánh, xuyên qua sách mà tới.



Nhân viên văn phòng yêu quái, thường ngày phụ trách đăng ký cho tiểu yêu quái, làm thủ tục hợp pháp hóa thân phận cho các tiểu yêu quái, đơn giản mà nói chính là thư ký.




Tiếp theo chính là Minh Thù bị ông lão đuổi, bay nhảy tán loạn trên sân.



Đến khi ông lão thực sự không còn sức nữa, ông ta mới quăng búa xuống, ngồi ở xích đu trong sân thở dốc.



Thịt kho tàu của lão chưa được ăn miếng nào, đã bị tiểu yêu tinh kia ăn sạch, thật là tức chết lão!



Ông lão tên là Kim Đông Nhất.



Năm nay đã tám mươi, có điều thoạt nhìn rất khỏe mạnh, vui vẻ, hoàn toàn không giống người đã tám mươi.



“Cút về cho ta, đừng để ta thấy ngươi.” Kim Đông Nhất nhìn thấy Minh Thù là lại nghĩ đến thịt kho tàu, phiền.



Minh Thù đi tới đi lui trong sân: “Sao phải về, tôi cảm thấy hiện giờ rất tốt, còn có thịt kho tàu để ăn.”



Kim Đông Nhất vỗ ghế: “Ngươi còn nói!”



“Thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu.” Minh Thù cười:



“Còn không? Vẫn muốn ăn, đói quá.”



“Còn cái cẳng của bà nội ngươi ấy.” Kim Đông Nhất nhảy dựng lên, lại muốn đánh Minh Thù:



“Trước kia ngươi sống chết không ra ngoài, giờ lại ra ngoài làm gì, cút về cây của ngươi đi.”



Trước đây lão còn muốn nhìn xem cây đào hoa yêu này rốt cuộc có hình dạng gì, nhưng ông ta quan sát nhiều năm, đào hoa yêu vẫn không biến hình lấy một lần, cũng không nói chuyện với lão, đa số thời điểm đều là nở hoa, rung rinh cành lá chơi đùa vui vẻ.



Sau đó ông ta không có hứng thú với cây đào hoa yêu ngớ ngẩn này nữa.



Ai biết hôm nay vừa về tới liền thấy tiểu yêu tinh này trộm thịt kho tàu của lão.



Âm thanh Minh Thù trong trẻo: “Làm cây lâu rồi, muốn làm người thử xem sao.”



“Làm người cái gì! Làm người cái gì!” Kim Đông Nhất tức tới mức hừ hừ, làm người liền đến ăn vụng thịt kho tàu của lão, trong lòng càng nghĩ càng giận, trực tiếp uy hiếp:



“Có tin ta chặt ngươi không!”



Minh Thù nhún vai: “Ông chặt đi.”



Ông lão này rõ ràng sẽ không ra tay, nếu không… vừa rồi cũng không đuổi cô chạy quanh sân.



Kim Đông Nhất trừng mắt nhìn Minh Thù.



Trừng mắt dựng râu một hồi, lại cũng không làm gì được.



Ông ta thật không thể chặt cô được.