Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 53 : Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (Hết)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Trình Diễn nhìn phía dưới có nệm hơi, biểu cảm hết sức đau khổ, không hề nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo.



Minh Thù vừa đứng lên, bên cạnh liền lún xuống, cô lại ngã lần nữa. Bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, bóng đen bao trùm, Trình Diễn đè lên người cô, đôi mắt hiện lên ánh sáng u ám.



Hai người nhìn nhau một lúc lâu.



"Lộc Manh, em thắng rồi."



Trình Diễn nói xong câu đó, đứng dậy bước ra khỏi nệm hơi.



Minh Thù ngồi trên nệm hơi, nhìn bóng dáng của hắn biến mất trong dòng người.



"Manh Manh, không phải cậu hơi quá đáng sao?"



Diệp Miểu Miểu kéo Minh Thù, từ nệm hơi ra ngoài:



"Tớ thấy lúc Trình Diễn rời đi, sắc mặt không được tốt, còn nữa vừa nãy hắn còn theo cậu nhảy xuống."



"Phía dưới này, chẳng phải là có nệm hơi sao?"



Minh Thù phủi phủi quần áo, là cô cô cũng dám nhảy theo.



Diệp Miểu Miểu khinh bỉ:



"Cậu cho là ai cũng có dũng khí nhảy xuống à? Manh Manh, cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng, Trình Diễn tốt như vậy theo đuổi cậu nhiều năm, không biết từ chối bao nhiêu người, cậu còn không quý trọng, tớ thấy thật không đáng cho Trình Diễn."



"Vậy cậu gả cho hắn đi, vừa hay lại không gây tai họa cho tớ."



Trong lòng trẫm chỉ có đồ ăn vặt, làm sao có thể tùy tiện thay lòng đổi dạ chứ.



Diệp Miểu Miểu nhéo tay Minh Thù:



"Cậu tỉnh lại đi, bị người kia nhà tớ nghe được, lại chả đánh chết tớ."



"Người đã có gia đình thật sự đáng thương."



Minh Thù rung đùi đắc ý, đợi nhân viên nhà hàng tính tiền.



"Tớ không hiểu vì sao cậu không thích Trình Diễn."



Đã nhiều năm như vậy, dù cho ban đầu không có tiếng sét ái tình, thì lâu ngày cũng phải sinh tình chứ?



Trước kia, Trình Diễn là học sinh cá biệt, nhưng mấy năm gần đây người ta thay đổi rất lớn, đã sớm không còn là học sinh cá biệt, làm người khác đau đầu nữa.
Bố Lộc đứng dậy tìm tìm trong thư phòng, đưa một quyển album cho Minh Thù:



"Vốn nghĩ rằng hai đứa sẽ ở bên nhau, nào ngờ..."



Trong album có rất nhiều ảnh chụp, đa số là ảnh chụp nguyên chủ khi còn bé, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một bé trai, đó là Trình Diễn.



"Ba, cô ấy là ai?"



Minh Thù chỉ vào cô bé mặc váy công chúa trong hình, người này rõ ràng không phải Lộc Manh.



"Đó là chị họ con, lúc tám tuổi mắc bệnh qua đời." Ông nuối tiếc thở dài.



Căn cứ vào hồi ức của bố cô, lúc chị họ qua đời, cô cũng lâm bệnh nặng, sau đó ông bà ngoại qua đời theo, bọn họ sợ nơi này xui xẻo, sau khi lo xong đám tang, liền mang theo Lộc Manh còn mang bệnh rời đi.



Khi Lộc Manh khỏi bệnh, ký ức có chút hỗn loạn nhớ không rõ lắm, càng lớn càng quên nhiều chuyện lúc bé.



"Nếu như tớ chết, cậu phải bảo vệ Manh Manh, chăm sóc Manh Manh, cậu nhất định phải hứa với tớ."



"Thế nhưng..."



"Tớ mặc kệ, cậu không hứa với tớ, sau này tớ cũng sẽ không gặp cậu."



"Được, tớ hứa."



"So với tớ, Manh Manh khỏe mạnh hơn, em ấy nhất định sẽ sống lâu hơn tớ, tớ mong em ấy có thể sống thay tớ, thay tớ đi xem thế giới mình chưa kịp thấy."



"Em ấy sẽ."



Đêm đó, Minh Thù mơ một giấc mơ không hiểu được, trong mơ dường như cô trở lại khu nhà kia, gặp được chị họ.



Minh Thù từ trong mộng tỉnh lại, ôm chăn nhìn ngoài cửa sổ.



Cho nên, đây là lý do vì sao Trình Diễn bám theo cô không tha? Chỉ là vì hoàn thành lời hứa hẹn của một người bạn khi còn bé?



Đúng, Trình Diễn cho cô cảm giác giống như đang hoàn thành sứ mệnh gì đó, mà không phải thực sự thích.



Ngay từ đầu hờ hững, nhưng lúc sau không hiểu vì sao lại theo đuổi cô.



Thế nhưng, từ lúc nào Trình Diễn biết cô là Lộc Manh lúc bé kia?



Quên đi, dù sao cũng không phải chuyện của mình, Lộc Manh đã sớm không còn.