Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 54 : Thần Y Khuynh Thành (1)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


#Tiêu đề đại lục: Chức Phách điên lên, toàn bộ đại lục đều sợ hãi.#



Sau đó, Minh Thù và Trình Diễn tồn tại như hai đường thẳng song song không giao nhau. Trình Diễn cả đời không lập gia đình, cũng không tính là cả đời nhưng chí ít khi cô rời khỏi thế giới này, bên cạnh Trình Diễn vẫn chưa có ai cả.



Minh Thù ở thế giới kia chết vì tai nạn giao thông, tai nạn giao thông liên hoàn. Cô vốn có khả năng tránh được, nhưng tại thời điểm mấu chốt, cô lại rơi và một vùng ánh sáng, sau đó trở về không gian mây trắng.



Có tức không cơ chứ?



[Vốn dĩ tuổi thọ của Lộc Manh đã hết.] Hài Hòa Hiệu giải thích.



Ý cười trong mắt Minh Thù chợt lóe lên:



"Nhân vật sau ngươi có thể đừng cho ta toàn đi chết được không?"



Quan trọng là số chết ấy còn chẳng phải là của cô.



Trẫm đang làm gì đây? Thu gom phế phẩm sao?



[Chuyện này tôi không khống chế được.]



Mỗi người mỗi vật đều có một sân khấu, có quỹ đạo nhân sinh, nó không thể thay đổi những thứ này.



Màn ảnh mây trắng xuất hiện trước mặt Minh Thù.



Họ tên: Minh Thù



Giá trị thù hận: 8000



Nhiệm vụ nhánh: Hoàn thành



Lần này lại có 5000 giá trị thù hận.



Quả nhiên là thu giá trị thù hận tập thể tương đối có lời nhỉ?



"Nhân vật tiếp theo, nhân vật tiếp theo."



Cô đã thèm ăn đến không đợi được rồi.



[...]



Mạch não ký chủ, ngươi đừng đoán.
Lại gọi thẳng tên Bạch tiểu thư, còn nói nàng ta phiền phức?



Đâu chỉ phiền, quả thực chính là người không biết tốt xấu.



Nếu cô ta không phải người Bạch gia, đã chết không biết bao nhiêu lần.



"Tiểu thư, là Hồi Tuyết lắm miệng, không nên nói trắng ra với tiểu thư."



Hồi Tuyết gục đầu xuống, tiểu thư đây là đang nói ngược phải không? Gần đây tính tình tiểu thư có chút thay đổi thất thường, mình tốt nhất đừng lắm miệng.



"Không sao."



Minh Thù không thèm để ý phất tay một cái:



"Ta cũng biết cô ta rất phiền."



Nguyên chủ làm theo di nguyện, bảo vệ Bạch Yên Nhiên một đời bình an, nhưng Bạch Yên Nhiên lại lấy đó làm lợi thế, sai bảo nguyên chủ. Nếu như nguyên chủ không phải là người thật thà, đổi thành người khác, đã sớm phủi tay không làm.



Đôi mắt Hồi Tuyết hơi trợn to:



"Vậy người vì cái gì?" Phải nhường nhịn nàng ta như vậy?



"Sau này sẽ không như thế nữa."



Minh Thù cong môi cười khẽ. Nguyên chủ nhường nhịn người khác, đó là chuyện của nguyên chủ. Nếu cô đã đến đây, vậy cũng đừng mong cô sẽ nhường nhịn bất kỳ kẻ nào.



Trong lòng Hồi Tuyết tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến chuyện hôm nay, cho rằng tiểu thư nhà mình quá thất vọng với Bạch Yên Nhiên nên mới có ý nghĩ như vậy.



"Tiểu thư nghĩ thông suốt là tốt rồi."



Mặc kệ thế nào, không còn gì tốt hơn việc tiểu thư không để ý đến vị Bạch tiểu thư kia:



"Tiểu thư thân phận tôn quý, đâu thể tùy tiện để ai đó sai bảo."



Mỗi một cốc chủ đương nhiệm của Tuyệt Hồn cốc đều là thần y.



Trên đại lục có một câu nói hầu như không ai không biết...



Không có bệnh nào Tuyệt Hồn cốc không chữa khỏi, không có ai không thể cứu sống, chỉ có Tuyệt Hồn cốc không muốn trị bệnh, không muốn cứu người.