Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 536 : Đào hoa tiễn (25)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Hoa Giản tìm bừa một lý do, Minh Thù tất nhiên không tin, cô đoán đồ thần kinh này cũng có nhiệm vụ tương tự cô.



Nhưng mấy lần gần nhất, hắn cứ nhìn chằm chằm phiếu giảm giá đồ ăn vặt của cô đòi giết, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.



"Không được đụng tới cô ta." Minh Thù đe dọa Hoa Giản.



"Dựa vào cái gì!"



Cô không phải cũng đánh cô ta sao? Dựa vào cái gì không cho phép lão tử giết?



Chỉ cho nhà quan đốt lửa, không cho người dân thắp đèn sao?



Lão tử không phục!



Minh Thù cười sâu sắc, cô nhẹ giọng nói: "Không phục cũng phải nhịn."



Dựa vào cái gì bắt lão tử phải nhịn, cô là cái quái gì.



Đợi đã!



Vừa rồi hắn dường như không nói ra miệng.



Hẳn là... không có chứ?



Hoa Giản không xác định được, nếu như không nói ra, cô ta làm sao biết mình nghĩ cái gì? Chẳng lẽ là mình quá tức giận, nói lên thành tiếng?



Không phải... không phải, không phải.



Lão tử là một nhiệm vụ giả có tu dưỡng, sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy.



Minh Thù không biết Hoa Giản suy nghĩ gì, ngẩng đầu liếc về phía lúc nãy Giản Oánh trốn, đã không thấy người đâu. Có lẽ là đã rời đi.



Cô đứng lên, đi tới rút con dao từ trên cây xuống.



Minh Thù đã thấy con dao này nhiều lần nhưng chưa từng sờ qua.



Cầm vào tay thấy lạnh, trọng lượng nặng hơn so với dao bình thường, dài hơn bàn tay của một người đàn ông trưởng thành một chút.



Một cánh tay từ phía sau đưa tới, nắm lấy lưỡi dao.



Minh Thù theo bản năng buông ra, con dao nhỏ bị Hoa Giản ung dung cầm về, hắn đưa tay ra phía sau lưng.



Minh Thù hừ một tiếng, đi về phía Tĩnh Sơn.



"Cô tụ tập nhiều yêu tinh như vậy làm gì?" Hoa Giản cất dao đi, đuổi theo Minh Thù.



"Kế thừa ngôi vị hoàng đế, không phải nói cho anh biết rồi sao, trí nhớ bị chó tha rồi à?" Minh Thù lấy chiếc bánh bao chưa ăn hết ra, mùi sữa thơm ở trong miệng tỏa ra, trong giọng nói phảng phất thêm mấy phần mềm mại mùi sữa thơm.



"Ăn nhiều hạch đào vào cho bổ não."
Đại Bảo chạy về nơi không có yêu tinh, lũ yêu tinh nhao nhao lui về phía sau, rất sợ Minh Thù cũng bắt bọn chúng uống một hớp.



Minh Thù: "..." Cái này không phải là đồ tốt sao?



Đám tiểu yêu tinh này sợ như thế làm gì?



Giới yêu này quá là không được.



Lũ yêu tinh nói rằng tinh hoa nhật nguyệt tốt hơn, món đồ chơi Yêu đan này không cẩn thận ăn vào sẽ chết yêu, bọn họ sợ.



Một hồi lâu sau Đại Bảo mệt lả trở về, ngồi lên một thân cây đổ ngang trên mặt đất.



Răng rắc…



Trên thân cây phát ra tiếng gãy nứt.



Đại Bảo bị ngã trên mặt đất, miệng ăn đầy bùn đất, thân thể vụng về kia lúc này trông thật khôi hài.



"Phụt!"



"Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu." Đại Bảo thét lên với đám tiểu yêu tinh đang cười.



Minh Thù cười khẽ: "Quốc bảo, ngươi nên giảm cân."



Đại Bảo bò dậy, mới vừa đứng vững thì trở thành một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, da trắng nõn nà.



Đại Bảo: "..."



Lũ yêu tinh: "..."



Đại Bảo không phải không biến hóa được, chỉ là hắn nói, quốc bảo phải có hình dáng quốc bảo.



Bản thể của hắn được hoan nghênh hơn nên ngay cả Minh Thù cũng chưa từng thấy dáng vẻ biến hóa của hắn.



Lúc này bất ngờ lại biến hóa…



Đại Bảo nín thở, cả khuôn mặt đỏ bừng. Một phút sau, hắn bất ngờ ngồi xuống đất gào khan: "Ta không biến trở lại được."



Một thiếu niên da trắng nõn nà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, cảnh tượng này...



Đám yêu tinh, kể cả Minh Thù đều cảm thấy có chút xấu hổ.



Một lát sau, Minh Thù phá vỡ im lặng: "Đó có thể do bổ quá, ngươi tốt nhất cứ hấp thu thật tốt, rất nhanh sẽ có thể biến trở lại."



Đại Bảo khóe mắt đỏ bừng, nước mắt ròng ròng chảy xuống, có thể thấy được cực kỳ thương tâm.



Minh Thù nhìn không chớp mắt, bình tĩnh cho tất cả bột phấn còn lại vào một thùng nước để cho đám yêu tinh tới uống, còn thừa lại chia cho bọn họ cầm đi mê hoặc các yêu tinh khác gia nhập vào đại nghiệp kế thừa ngôi vị hoàng đế của cô.