Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 537 : Đào hoa tiễn (26)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Tôn Đội không biết giải thích với Hoa Giản thế nào, có điều chưa tới ba ngày sau, Tôn Đội lại một lần nữa mang người tới vùng đất Tĩnh Sơn.



Hắn dường như cảnh giác với việc yêu xuất hiện, tiến lên vô cùng cẩn thận.



Nhưng mãi đến khi bọn họ qua sông cũng chưa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.



Tôn Đội cũng không dám thả lỏng cảnh giác, bảo những người bên cạnh đề cao phòng bị.



Đại Bảo vẫn không biến trở lại, lúc này đứng ở Tĩnh Sơn nhìn cánh rừng phía dưới, buồn bực nói với Minh Thù: "Đại vương, bọn họ có phải đang đào Yêu đan không?"



"Nếu không thì tới đào khoai tây sao?"



Đại Bảo: "…"



Kiểu nói chuyện này của đại vương, quen rồi, quen rồi, không sao cả.



Tôn Đội tất nhiên không đào được Yêu đan, lúc trời tối, bọn họ mới trở về.



Lúc đi ngang qua chân núi Tĩnh Sơn, họ bị Minh Thù mang theo yêu chặn lại. Cô mang ghế ra ngồi ở chính giữa, không biết từ đâu lấy hạt sen ra.



Những yêu tinh khác chia ra bốn phía, có cả bản thể, có cả hình người, đội hình vô cùng xa hoa.



"Cô…" Tôn Đội nhìn Minh Thù, sắc mặt đen xì: "Cô muốn làm gì?"



"Không cần khẩn trương, ngày hôm nay không đánh nhau." Minh Thù bỏ vào trong miệng hai hạt sen, nụ cười dịu dàng như làn gió mát thổi tới từ chân trời.



Không đánh nhau mà các ngươi lại mang nhiều tiểu yêu tinh như vậy đến chặn đường?



Minh Thù tiếp tục nói: "Ta tới là để nói cho ngươi biết Yêu đan đã được chúng ta chia nhau, không cần đào. Mặt khác, giúp ta mang thiệp mời cho ông hai của ngươi."



Đợi chút.



Yêu đan được bọn họ chia nhau là có ý gì? Mang thiệp mời gì đến cho ông hai?



Không đúng, cô ta làm sao biết ông hai nhà hắn?



Đại Bảo lấy ra một tấm thiệp giống như thiệp cưới, dùng yêu lực khống chế cho bay đến trước mặt Tôn Đội, chữ hỷ màu đỏ sậm nhìn chói cả mắt.



Thiệp cưới?



Của người nào?



Tôn Đội lơ ngơ mở ra, thiệp mời tất nhiên không phải là thiệp cưới gì cả, mặt trên viết mười ngày sau cô cùng với đám yêu đi tới chào hỏi ông hai của hắn.
Minh Thù cười: "Sao có thể, chỗ ông có rất nhiều thịt kho tàu để ăn mà."



Kim Đông Nhất: "…" Trở về chính là để ăn thịt kho tàu?



Minh Thù chạy trốn vào trong phòng, Kim Đông Nhất cũng đứng dậy ngăn cô ở ngoài phòng, râu tóc dựng ngược hét lên: "Định làm gì hả!"



"Ăn thịt, đói."



"Ăn cái gì mà ăn, đi ra ngoài, đi ra ngoài." Kim Đông Nhất đẩy Minh Thù ra ngoài.



"Trở về để ăn thịt kho tàu của ta, vậy ngươi không trở về còn hơn."



"Đừng keo kiệt thế chứ." Minh Thù đưa tay mở cửa.



"Để cho tôi ăn một miếng đi."



"Để cho ngươi ăn một miếng thì ngay cả đĩa cũng không còn, mau buông tay ra!"



Minh Thù và Kim Đông Nhất cãi nhau một hồi lâu, cuối cùng Minh Thù vẫn vào ăn thịt kho tàu.



Kim Đông Nhất ở bên cạnh tức giận trợn mắt: "Gần đây ngươi đã làm gì?"



"Kế thừa ngôi vị hoàng đế."



Khóe miệng Kim Đông Nhất giật một cái: "Lấy đâu ra ngôi vị hoàng đế, cô là hậu duệ của triều nào chứ! Dù có thì bây giờ cũng lấy đâu ra hoàng vị cho cô kế thừa."



Kim Đông Nhất thấy Minh Thù không để ý tới mình, râu tóc lại dựng ngược cả lên.



"Hoa Giản gần đây cũng xuất quỷ nhập thần, hai người các ngươi đang làm gì?"



Kim Đông Nhất thật ra không có tư cách quản Minh Thù, tuy cô lớn lên ở nhà ông nhưng lúc ông tới mua căn nhà này, cô đã ở đây rồi.



Bọn họ đều ở trong căn nhà này, là những người độc lập.



Cho nên Minh Thù rời đi, Kim Đông Nhất mới không tiện hỏi tới.



Nhưng trong lòng Kim Đông Nhất luôn thấy không an tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì xảy ra.



"Tôi đâu biết hắn đang làm gì…" Minh Thù dừng một chút.



"Không phải hắn đang điều tra xem cha hắn chết thế nào sao? Lão già, ông và hắn có quan hệ thế nào?"