Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 557 : Hầu hạ ngô hoàng (12)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Ninh Phù Dung tách ra khỏi đoàn người, đi về phía tường bao quanh khu săn bắn. 



Khu vựa bên cạnh tường bao là nơi người bình thường rất khó đặt chân tới, Ninh Phù Dung dạo quanh khu vực này, không rõ là nàng ta đang tìm kiếm điều gì. 



Lúc đó Minh Thù và Quân Tuyệt đang ngồi cách đó không xa, dõi theo từng chuyển động của Ninh Phù Dung. 



Quân Tuyệt thò tay vào ống tay áo gãi, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ, ngứa quá.” 



Minh Thù liếc: “Chịu đi.” 



Quân Tuyệt bực dọc tiếp tục gãi: “Chúng ta ngồi đây để làm gì? Thừa tướng không thể để cho người xảy ra bất trắc gì trên trường săn, người theo dõi nàng ta có tác dụng gì?” 



“Nàng ta đẹp mà.” 



Quân Tuyệt: “…” 



Quân Tuyệt quên cả gãi tay, quay qua nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ không thích nàng ta thật đấy chứ?” 



“Thích chứ.” Minh Thù cười khóe miệng cong cong: 



“Nàng ấy đáng yêu như thế, sao lại không thích cho được?” 



Quân Tuyệt gãi mạnh cánh tay đến nỗi bật cả máu, Minh Thù đẩy đẩy thú nhỏ. 



Thú nhỏ trợn mắt nhìn nàng tức giận gầm gừ, làm cái gì thế. 



Minh Thù vuốt vuốt lông, thú nhỏ bực mình đến nỗi giậm chân xuống đất hai cái rồi nhanh như chớp biến mất vào đám cỏ gần đó. 



Một lát sau thú nhỏ ngậm một ít thảo dược trở về, ném bừa vào tay Minh Thù, sau đó bực dọc chạy biến đi. 



Minh Thù nắm lấy rồi nhét vào tay Quân Tuyệt: “Phượng quân thì nên có dáng vẻ của phượng quân một tí, làm như trẫm đày đọa ngươi không bằng.” 



“Đây là gì vậy?” Quân Tuyệt nghi ngờ không nhận. 



Chắc là hái bừa chứ gì? 



Lão tử không muốn. 



Quân Tuyệt không muốn nhận còn lùi ra sau tránh mấy bước. 




Diệp Mạc Trần ngăn kẻ đó lại: “Hiện giờ chưa thể giết, bắt ả ta đi.” 



Kẻ đó dường như cũng nghĩ ra điều gì, lạnh lùng nói: “Xem như ngươi may mắn. Gia, còn nữ nhân kia…” 



Kẻ đó quay sang Ninh Phù Dung làm động tác cắt cổ, Diệp Mạc Trần dửng dưng gật đầu. 



Lúc này Diệp Mạc Trần chưa biết nàng ta nhưng Ninh Phù Dung nhớ tới kiếp trước, hắn cũng lấy mạng mình một cách lạnh lùng như vậy, không khỏi rùng mình. 



Nhưng trong ánh mắt lại có vài phần si mê. 



Nàng ta thích người đàn ông trước mặt, thích đến phát điên đi được, nàng ta muốn có được hắn… 



Minh Thù thật bội phục nam chính này quá, không thèm hỏi qua ý kiến của nàng, dám quyết định nơi đến chốn đi của nàng, cũng được đấy. 



Đồ ăn vặt của trẫm thì sao. 



Mau an ủi trẫm đi. 



Báo cáo đạo diễn, nam chính khoe khoang. 



Ninh Phù Dung đứng dậy, nói nhỏ với Minh Thù: “Bệ hạ, lát nữa thần cản chúng lại, người chạy trước đi.” 



Minh Thù rút từ trong tay áo ra miếng mứt sen Liên Tâm đã chuẩn bị trước, vừa ăn vừa lùi lại: “Không, trẫm ở lại để cổ vũ cho ngươi.” 



Suýt chút nữa thì Ninh Phù Dung tức hộc máu, ai cần người cổ vũ chứ. 



Minh Thù còn đưa ra đề nghị: “Thừa tướng cũng có thể bày mưu cùng bọn họ, có làm phản thì mọi người cùng phản. Người đông sức lớn càng náo nhiệt, ngươi đừng một mình âm thầm tạo phản như thế, nhàm chán lắm.” 



Ninh Phù Dung: “…” Giết quách nàng ta đi! 



Diệp Mạc Trần nghe xong ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra thế này, hai người không phải cùng một phe hay sao? 



“Đừng phí lời nữa, đi bắt chúng lại.” Kẻ bịt mặt nghe không hiểu nhưng để tránh hai người kéo dài thời gian, khoát tay: “Giết chết ả kia đi, còn cẩu hoàng đế kia bắt đi.” 



Minh-cẩu-hoàng-đế-Thù: “Ta nói các ngươi có thể dùng từ ngữ lịch sự một chút không, cẩu hoàng đế là để hình dung đàn ông, trẫm là nữ mà.” 



Kẻ bịt mặt: “…”