Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 558 : Hầu hạ ngô hoàng (13)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Ninh Phù Dung không hề đến đây một mình, tình hình hiện giờ là như thế này, Ninh Phù Dung vừa ra hiệu, những kẻ ẩn nấp trong rừng lập tức xuất hiện. 



May mà những người này thông minh, tỏ ra như vừa tìm được đến đây, thét to với bọn Diệp Mạc Trần. 



“Bảo vệ bệ hạ và thừa tướng.” 



Tất nhiên là Diệp Mạc Trần không ngờ lại có người đột ngột xông ra, lại còn ẩn núp kỹ như thế khiến họ không hề phát giác. 



Họ bị vây lại không thể tiếp cận Minh Thù và còn phải tìm cách đối phó với đội quân đó. 



“Thừa tướng, ngươi thực sự nên nghiêm túc suy nghĩ về việc hợp tác.” Minh Thù được bảo vệ ở đằng sau lại tiếp tục khuyến khích Ninh Phù Dung. 



“Một cơ hội tốt thế này, ngươi giết trẫm ở đây thì đạt được hoàng vị sẽ dễ như trở bàn tay rồi. Trẫm cũng sẽ nhân cơ hội này “tẩn” cho ngươi một trận khiến cha mẹ ngươi cũng không nhận ra, vụ làm ăn này cũng được đó.” 



Ninh Phù Dung hận không thể đâm cho Minh Thù một nhát. 



Hiện giờ trên triều tiên hoàng để lại nhiều đại thần như vậy, binh quyền cũng không đến tay, nàng ta lấy gì để tạo phản đây? 



Ninh Phù Dung hít sâu một hơi, sai bọn thuộc hạ: “Bệ hạ kinh sợ quá độ, hãy đưa người rời đi trước, nhất định bảo đảm sự an toàn cho bệ hạ.” 



“Vâng.” 



Minh Thù nào chịu: “Trẫm muốn ở lại xem kịch.” 



Ninh Phù Dung chuẩn bị sẵn mà đến, Minh Thù đoán có lẽ nàng ta muốn bắt Diệp Mạc Trần, là một chuyên gia giá trị thù hận, sao có thể để nàng ta toại nguyện được. 



Ninh Phù Dung: “…” 



Sao nữ hoàng lại trở nên khó giải quyết như vậy. 



Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, một người có thể thay đổi nhiều đến thế sao? 



Trong lòng Ninh Phù Dung bắt đầu nghi ngờ, nhìn Minh Thù thế nào cũng thấy sai sai. Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ nhiều. 



“Bệ hạ, đao kiếm vô tình.” 



Minh Thù cắn thêm miếng mứt, dửng dưng trả lời: “Da trẫm dày.” 



Da mặt dày chăng? 



Ninh Phù Dung ngoái đầu nhìn đám người đang khống chế Diệp Mạc Trần, đã mất hết kiên nhẫn: “Đừng để chúng trốn mất, bắt chúng lại.” 



Dù thế nào cứ bắt chúng lại đã, sau này sẽ nghĩ cách khác để tìm kẻ thay thế đưa Diệp Mạc Trần ra là được. 
Minh Thù ra khỏi doanh trướng, Liên Tâm đứng ở ngoài: “Bệ hạ, phượng quân vẫn không chịu ăn gì sao?” 



“Đi nấu chút cháo cho hắn đi.” Minh Thù nhỏ giọng sai: 



“Đưa thái y tùy hành đến kiểm tra cơ thể cho hắn, xung quanh doanh trướng bỏ thêm chút ngải, nấu chút nước nóng mang đến cho hắn trước.” 



Liên Tâm: “…” 



Bệ hạ, người làm gì vậy. 



“Nghe rõ chưa?” 



Liên Tâm vội chú tâm lại: “Vâng.” 



Trong trướng Quân Tuyệt còn đang nghĩ có nên ra ngoài kiếm gì đó ăn, Lién Tâm đã đem theo mấy tay thái giám cùng với bồn tắm đến: “Phượng quân, nước có thể giảm bớt mệt nhọc, nô tỳ thấy người mệt mỏi, người hãy tắm táp trước đã. Lát nữa nô tỳ sẽ đưa thái y đến kiểm tra cho người.” 



Quân Tuyệt cau mày: “Ai sai ngươi đến vậy?” 



Liên Tâm cúi người rồi cung kính trả lời: “Thân thể của phượng quân tôn quý không thể để xảy ra chút bệnh tật nào, đây là sự thăm khám cần thiết, xin người an tâm.” 



Quân Tuyệt: “…” Mất công hắn hí hửng. 



Thấy bọn thái giám đã đổ đầy nước, hắn buồn bực đi qua cởi bỏ quần áo, Liên Tâm cúi chào rồi ra khỏi trướng. 



Đợi hắn tắm và thái y khám bệnh xong xuôi, Liên Tâm mới bưng một bát cháo đến. 



Mùi cháo rất thơm, bụng Quân Tuyệt vốn đã đói sẵn nay ngửi thấy mùi cháo, vội vàng đón lấy. 



Liên Tâm nói: “Nô tỳ thấy vừa rồi phượng quân không ăn gì cả nên nấu cho người ít cháo, người ăn một chút đi.” 



Lời của Quân Tuyệt nghẹn lại trong họng. 



“Phượng quân hãy cố ăn một chút, nô tỳ xin lui ra trước.” Liên Tâm vội chớp thời cơ ra ngoài, vỗ ngực thở gấp. 



Thật không hiểu nổi bệ hạ, nếu đã quan tâm phượng quân như thế, sao không cho người ấy biết? 



Nỗi lòng bậc đế vương thật khó đoán. 



“Liên Tâm cô nương…” 



“Lại đây.”