Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 561 : Hầu hạ ngô hoàng (16)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Thị tẩm là chuyện về kỹ thuật. 



Nhưng xem ra với Quân Tuyệt, chuyện này không chỉ là kỹ thuật mà còn là nghệ thuật. 



Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao? 



Có đến nỗi phải người trước người sau như sinh con vậy không? Một lát nữa có phải các người còn muốn vây xem hay không? 



Thật khó khăn lắm những người này mới đi ra ngoài, không khí trước mặt Quân Tuyệt mới thông thoáng lại, cảm giác có thể hít thở lại. 



Ga giường hắn đã được thay mới, Quân Tuyệt từ trong chăn bò ra ngoài, ngồi xếp bằng trên giường. 



Chờ đợi ròng rã nửa canh giờ, Minh Thù đẩy cửa đi vào, gian phòng ảm đạm, Quân Tuyệt ngồi trên giường nhàm chán lắc tua rua trên rèm che. 



Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng buông tua rèm, đổi một tư thế ngồi. 



Hắn ngửi được mùi hương bánh ngọt trên người nàng. 



Nàng lại đi ăn cái gì rồi. 



Minh Thù vừa cởi quần áo vừa bước đến phía giường. Quân Tuyệt chỉnh lại tư thế, chờ Minh Thù vừa gặp đã thương, thấy xong muốn ngủ. 



Nhưng mà cũng không phải. 



Nàng cởi hết y phục, trực tiếp lên giường, nằm bên trong nhắm mắt lại. 



Quân Tuyệt: “...” Chuyện này không giống với lúc học mà! 



“Bệ hạ.” Trời không chịu đất, vậy đất chịu trời vậy. Quân Tuyệt chịu nhục xích lại bên cạnh Minh Thù: 



“Người mệt lắm sao?” 



“Ừm.” Phê duyệt một đống tấu chương cao như núi, trẫm muốn vừa sủng hạnh đồ ăn vặt, vừa làm xong, có thể không mệt sao! 



Quân Tuyệt im lặng. 



Hắn nằm bên cạnh Minh Thù, cũng không biết làm gì, chỉ bất động nhìn chằm chằm tua trên nóc giường. 



Tia sáng trước mắt dần tối lại, gió thổi tắt ngọn nến trong điện. 



Không gian hơi lạnh, hắn nhích lại gần Minh Thù bên kia. 



Minh Thù xoay người, tay khoác lên eo hắn. 



Đáy lòng Quân Tuyệt bình tĩnh dị thường, hắn kéo Minh Thù vào lòng, chớp mắt, hắn cảm giác ôm được một bảo bối ấm áp núc ních, mềm nhũn. 




Mạnh Lương thế nào cũng không ngờ được, tự mình vào cung một chuyến, chẳng những không khiến cho Minh Thù thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, ngược lại cơ hội vào cung về sau cũng bị mất. 



Mạnh Lương thấp thỏm không yên rời khỏi cung. 



“Mạnh Lương tướng quân.” 



Có người gọi hắn, Mạnh Lương hoàn hồn nhìn về phía xe ngựa dừng lại bên cạnh mình: “Thừa tướng.” 



Ninh Phù Dung cười cười: “Mạnh Lương tướng quân có thời gian rỗi không? Theo ta đi uống một chén, thế nào?” 



“Thừa tướng, hạ quan còn có việc...” 



“Mạnh Lương tướng quân, bệ hạ cũng đã cho ngươi nghỉ ngơi một chút, ngươi đây không phải là kiếm cớ từ chối sao? Cùng ta uống một chén thật sự khó khăn vậy sao?” 



“Không phải.” 



“Vậy lên đây đi.” 



Mạnh Lương lưỡng lự một lát rồi lên xe ngựa của Ninh Phù Dung. 



Ninh Phù Dung đưa hắn đến một quán rượu, Dịch Lãng đã ở đó. Ninh Phù Dung thỉnh thoảng sẽ mang Dịch Lãng đi ra ngoài, mọi người đều biết Dịch Lãng là người của Ninh Phù Dung. 



Mạnh Lương thấy vậy, trong lòng nhẹ nhõm vài phần. 



Mạnh Lương trong lòng có chút phiền muộn, Ninh Phù Dung nói chuyện cùng hắn, hắn cũng chỉ thuận miệng đáp lời. Ngay cả Ninh Phù Dung nói gì, dường như hắn cũng không nghe rõ. 



Rượu mạnh vào bụng, Mạnh Lương rất nhanh đã có men say. 



Ninh Phù Dung bưng ly rượu chậm rãi uống, mãi đến khi Mạnh Lương hoàn toàn nằm ra trên bàn bất tỉnh nhân sự, nàng mới đặt chén rượu xuống. 



“Thừa tướng...” Sắc mặt Dịch Lãng không tốt lắm: 



“Người thật sự muốn?” 



“Binh quyền Mạnh gia rất quan trọng.” Ninh Phù Dung cười nói: 



“A Lãng, yên tâm, ta không phụ ngươi, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là đặc biệt.” 



Dịch Lãng yên lặng nhìn Mạnh Lương, cười khổ một tiếng, mở miệng mấy lần mới nói: “Ta biết rồi.” 



Hắn đứng dậy đỡ Mạnh Lương lên, đưa vào căn phòng bên cạnh. 



Lúc Ninh Phù Dung đi vào, hắn đứng ở bên ngoài một lúc lâu mới rời khỏi.