Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 563 : Hầu hạ ngô hoàng (18)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Thời gian Ninh Phù Dung chuẩn bị hôn lễ, Minh Thù càng giống một vị hôn quân, thậm chí có lúc còn lên triều muộn. 



Các đại thần nghe nói Quân Tuyệt ở hậu cung rất lộng hành ngang ngược, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. 



Khiến một đám đại thần càng lo lắng, hoài nghi là Quân Tuyệt đã mê hoặc nữ hoàng bệ hạ của bọn họ. 



Từng tấu chương ngày ngày được chuyển lên. 



Minh Thù cầm những tấu chương đó, mắng xối xả trả về, mắng xong còn dám chuyển thì trực tiếp lôi ra đánh, đánh xong vẫn dám chuyển, hay lắm, nên từ quan về nhà làm ruộng đi. 



Mà vẻ mặt của chính chủ rất vô tội. 



Hắn đã làm sai chỗ nào chứ! 



Các vị quan lớn không muốn làm loạn, chỉ muốn thay nàng diệt họa hại nước hại dân vì không chịu nổi. 



“Bệ hạ, mấy người này đều dùng được.” Quân Tuyệt để danh sách những cái tên hữu dụng trước mặt Minh Thù. 



Minh Thù nhìn cũng không nhìn, trực tiếp giao cho Liên Tâm: “Giao cho Chu đại nhân.” 



Quân Tuyệt khóe miệng giật một cái: “Bệ hạ, người không sợ ta sẽ tự sắp xếp người của mình?” 



Trong miệng Minh Thù chứa mứt hoa quả, giọng điệu đầy mật ngọt, ngọt mềm trong trẻo: “Hoan nghênh tạo phản.” 



Quân Tuyệt: “…” Người cho rằng tạo phản là trò chơi, muốn phản là phản sao? 



Rốt cuộc bệ hạ có tư tưởng của một nữ hoàng không! 



Chỗ này để cho người tới chơi sao? 



Quân Tuyệt tức đến mức muốn nổ tung, sắc mặt hắn thay đổi: “Bệ hạ, người không muốn giải thích với ta một chút sao, tại sao muốn đẩy ta tới đầu sóng ngọn gió?” 



Lão tử mê hoặc nàng lúc nào? 



Mỗi buổi tối bọn họ cũng chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm, nàng hình như không có hứng thú với chuyện đó nha. 



Minh Thù suy nghĩ một chút: “Sẵn cho bọn họ có lý do chính đáng để tạo phản.” 



Trẫm rất tâm lý nha. 



Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn cưng chiều hắn. Dù sao cũng khó có cơ hội, những vị kia không phải ai cũng có thể quang minh chính đại làm hôn quân như ta. 



Quân Tuyệt: “…” 



Ha ha. 



Lão tử nên hô to bệ hạ anh minh không nhỉ? 




Ngoài điện, màn đêm tối như mực. 



Hắn xuyên qua cấm quân, đi qua chỗ vắng vẻ, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó trong bóng tối, đứng yên chờ. 



Một lát sau, có bóng đen lặng yên không tiếng động từ chỗ cao hạ xuống. 



Quân Tuyệt ẩn trong bóng đêm, chỉ có âm thanh truyền ra, giữ khoảng cách: “Chuyện gì?” 



Bóng đen nói: “Gia kêu ta tới thông báo với người, nghĩ cách đem cái này cho bệ hạ dùng.” 



Một vật được đưa tới, Quân Tuyệt không đón nhận. 



“Mọi người muốn làm gì ta không quản nhưng đừng kéo ta vào.” Lão tử không có hứng thú tạo phản, đối với phục quốc cũng không có hứng thú. 



“Bệ hạ, chớ quên là ai làm mất Tịch Chiếu.” Một tiếng bệ hạ giống như đang nhắc nhở hắn, hắn là hoàng đế vong quốc của Tịch Chiếu. 



Bóng đen để đồ vật trên mặt đất: “Bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ.” 



Cũng như lúc tới, bóng đen trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. 



Quân Tuyệt yên lặng nhìn những vật trên mặt đất, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh lùng. 



Gió thổi rì rào, thổi đến y phục trên người hắn nghe phần phật. Một lúc lâu hắn tùy ý búng một cái như muốn phủi đi những thứ bẩn thỉu, không quay đầu lại đi về hướng Dưỡng Tâm điện. 



-



Bóng đen xuất cung, sau một hồi lướt trên đường, hạ xuống một chỗ trong lầu các. 



Người đàn ông đứng yên phía trước cửa sổ, nhìn ánh trăng bên ngoài. 



Ở trong phòng, ánh trăng vẽ thân hình người đàn ông kéo dài, gợi lên vẻ cô tịch. 



Bóng đen đẩy cửa đi vào, nửa quỳ dưới đất: “Gia, đồ đã giao qua rồi.” 



Diệp Mạc Trần gật đầu: “Hắn phản ứng thế nào?” 



Bóng đen hơi lưỡng lự, nói ra ý kiến của mình: “Thuộc hạ thấy... hình như là không tự nguyện.” 



Diệp Mạc Trần xoay người: “Hoàng huynh vì Đông Ngọc, hắn vì Đông Khuynh... Nữ nhân của nước Tử Nguyệt thật đúng là lợi hại.” 



Bóng đen không dám nói tiếp. 



Diệp Mạc Trần một lát sau mới nói: “Đã như vậy, cũng không cần đặt hy vọng trên người hắn.” 



“Vâng.”