Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 569 : Hầu hạ ngô hoàng (24)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Lúc Chu đại nhân tiến cung cảm thấy ngoài ý muốn, lúc chạy tới có vẻ hơi muộn. Nhưng nhìn hiện trường, Chu đại nhân cảm giác mình tới hay không thực ra cũng không quan trọng lắm.



Thực sự không sao cả.



"Chu đại nhân."



Minh Thù yếu ớt gọi hắn.



Chu đại nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



"Ngươi muốn bỏ đói trẫm sao?" Để có thể kế thừa hoàng vị của trẫm sao?



Minh Thù không biết từ đâu lấy được một cái ghế, lúc này ngồi ở trước Dưỡng Tâm điện một cách rất nghênh ngang. Chân phải đặt ở sát mép ghế, tay chống đầu gối, long bào bị nhiệt lưu lay động, kim long phía trên bay lượn.



Tất cả xung quanh đều là người nằm trên mặt đất kêu rên, trong đó Mạnh Lương và Ninh Phù Dung nhìn qua thảm nhất, chí ít... xét từ biểu hiện, hai người này thảm nhất.



Mà Diệp Mạc Trần không thấy đâu.



Một cái chân khác của Minh Thù giẫm trên người Ninh Phù Dung. Khí thế kia phảng phất như đứng ở trên đỉnh cao thế giới, quân lâm thiên hạ, khí chất phóng khoáng đập vào mặt.



"Đến đây, Chu đại nhân, đùi gà trẫm bảo ngươi mang tới đâu rồi?"



Chu đại nhân: "..."



Chu đại nhân cầm một túi giấy dầu tiến lên, rất cung kính trình lên cho Minh Thù, tận đáy lòng kêu gào tuyệt vọng, hoàng đế nào lại đi làm ra việc như thế này.



Minh Thù nhìn Chu đại nhân nhoẻn miệng cười: "Chu đại nhân, trẫm phong ngươi làm thừa tướng!"



Đại thần cho đùi gà là đại thần tốt.



Chu đại nhân nhìn thừa tướng đang bị Minh Thù giẫm ở dưới chân...



Bệ hạ, người không thể tùy tiện như vậy chứ!



"Cứ quyết định như vậy đi." Minh Thù giải quyết dứt khoát, cầm đùi gà chỉ huy Chu thừa tướng mới nhậm chức.



"Đến đây, bắt thừa tướng tiền nhiệm lại."



"Đông Khuynh, ngươi rốt cuộc là thứ gì!" Ninh Phù Dung giống như mới hoàn hồn, lúc này hoảng sợ hét lớn.



Trải qua sự việc vừa rồi, nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào.



Con người có thể như vậy sao?



Nàng cho là mình đã thấy được... địa ngục.



Minh Thù thu hai chân lên ghế, cười híp mắt nói: "Nhìn ngươi giống như một thứ gì đó."



Ninh Phù Dung: "..."



"Chu đại nhân, nàng ta căn bản không phải Đông Khuynh." Ninh Phù Dung đột nhiên hét lên với Chu thừa tướng tân nhiệm.




Núi hoang ngoài hoàng thành.



Thân thể Mạnh Lương và Ninh Phù Dung chợt xuất hiện, phá vỡ núi rừng yên tĩnh.



Ninh Phù Dung thở hổn hển, cảm giác hôn mê khiến nàng không thoải mái, một lúc lâu mới phát hiện thân mình đã thay đổi vị trí.



Trong lòng Ninh Phù Dung căng thẳng, nàng ta nhìn chằm chằm Mạnh Lương với ánh mắt quái dị: "Ngươi là ai?"



Tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy đưa nàng đến nơi đây?



Mạnh Lương liếc mắt nhìn Ninh Phù Dung, vịn tảng đá bên cạnh đứng lên: "Không cần biết ta là ai, mục đích của ta và ngươi giống nhau."



Mạnh Lương coi như cứu nàng một mạng, Ninh Phù Dung thở ra một hơi: "Tại sao ngươi muốn nàng ta chết?"



"Không liên quan tới ngươi."



Ninh Phù Dung cảm thấy ngữ điệu nói chuyện của Mạnh Lương thay đổi, có chút lạnh lùng như coi nàng là một đồ vật có cũng được không có cũng chẳng sao.



Mắt Ninh Phù Dung chuyển động: "Ngươi không phải đã thuyết phục phụ thân ngươi sao? Sao hắn lại không xuất hiện? Ngay cả một binh một tốt cũng không đưa cho ngươi..."



Mạnh Lương nhướng mày, cắt đứt lời nói của Ninh Phù Dung. "Chuyện tối hôm nay, ngươi cảm thấy cho dù cha ta xuất hiện là có thể xoay chuyển càn khôn sao?"



Ninh Phù Dung bỗng dưng sửng sốt.



Trước mắt nàng dường như hiện lên cảnh tượng lúc đó.



Không có đổ máu.



Nhưng so với bất cứ cục diện đổ máu nào đều khiến người khác rùng mình hơn.



Ninh Phù Dung vô ý nắm chặt vạt áo: "Nàng ta rốt cuộc là gì?"



Mạnh Lương liếc nhìn nàng: "Người."



"Không thể nào!" Ninh Phù Dung lớn tiếng phản đối.



"Nếu không... ngươi cho rằng nàng ấy là gì?"



"Ta không biết..." Ninh Phù Dung lắc đầu.



"Nhưng chắc chắn không phải người, sao có người có thể làm như vậy."



Ninh Phù Dung có bị đánh chết cũng không tin ngày hôm nay người khiến nàng ta chấn động mạnh như vậy là người.



Khóe miệng Mạnh Lương lành lạnh giật giật.



Ninh Phù Dung không hiểu, rùng mình lui về phía sau, phòng bị nhìn chằm chằm Mạnh Lương.



Lúc vừa rồi, Mạnh Lương cho nàng cảm giác vô cùng kỳ lạ...