Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 570 : Hầu hạ ngô hoàng (25)

Ngày đăng: 03:05 20/04/20


Trận tạo phản này giống như một trò đùa, cuối cùng người trong hoàng cung chẳng có chuyện gì, ngược lại người tạo phản phải chạy trối chết.



Diệp Mạc Trần đã sớm chạy đi trước khi Chu thừa tướng tới, Ninh Phù Dung được Mạnh Lương mang đi, chỉ còn lại một cục diện hỗn độn.



Dịch bệnh vẫn còn lan tràn, Minh Thù cũng không có cách nào, nàng cũng không phải là thái y.



Chu thừa tướng phải bận rộn tiêu diệt thế lực còn lại của Ninh Phù Dung, đề phòng Diệp Mạc Trần xuất hiện trở lại, còn phải đốc thúc đám thái y của Thái Y viện nhanh nghĩ cách giải quyết dịch bệnh.



Bận rộn, lao lực quá độ.



Hắn muốn về nhà làm ruộng, không muốn làm thừa tướng gì cả. Bệ hạ có phải biến thành người khác rồi không!



Nhưng với thế cục trước mắt, không cho phép Chu thừa tướng bỏ gánh không làm. Hoàng đế Minh Thù kia cả ngày ngoài việc chọc tức triều thần, cưng chiều phượng quân, ăn đồ ăn vặt, chuyện gì cũng không làm.



"Bệ hạ..."



Liên Tâm vội vã chạy tới: "Bệ hạ, không thấy phượng quân đâu."



Minh Thù nuốt miếng sữa bơ trong miệng xuống: "Không thấy? Chạy rồi sao?"



Liên Tâm không hiểu có chút sợ hãi, nhỏ giọng trả lời: "Vừa rồi người của Tiên Vũ cung đến báo, tối hôm qua phượng quân nói không cần hầu hạ, sáng sớm hôm nay bọn họ tới gọi người, người đã không thấy tăm hơi đâu."



"Đó chính là chạy rồi." Gan thật lớn, lại dám chạy.



Từ sau khi Quân Tuyệt tỉnh lại, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ là hôm đó bị hù dọa?



Không nên thế...



Lá gan của đồ thần kinh không phải là rất lớn sao?



Minh Thù nghiêng đầu nhìn Liên Tâm: "Lo lắng làm gì, đi thăm dò đi, chờ ở đấy nhặt xác cho hắ́n sao?"



Liên Tâm: "..."



Theo lý thuyết Quân Tuyệt là một nam sủng trói gà không chặt, muốn đi ra ngoài chắc chắn là khó như lên trời nhưng hết lần này tới lần khác, hoàng cung trên dưới không ai nhìn thấy hắn.



Minh Thù không cảm thấy ngạc nhiên nhưng Liên Tâm thì không bình tĩnh được. Một người đang yên lành như vậy sao có thể trước mặt bao nhiêu người biến mất không thấy đâu nữa?



Đám người kia tìm không được, Minh Thù chỉ có thể tự đi tìm.




"Đừng qua đây…"



Nữ tử bỗng nhiên hét to.



Ninh Phù Dung không biết từ đâu tìm đến hai người, hai người này toàn thân mọc mụn mủ, nhìn qua cực kỳ buồn nôn.



Đây là bệnh nhân lây dịch bệnh.



Ninh Phù Dung cười lạnh nhìn nữ tử đang thét chói tai: "Ta thưởng nàng ta cho các ngươi, chào hỏi nàng ta cho tốt."



Thấy nàng lây dịch bệnh, Diệp Mạc Trần sẽ không thích nàng nữa.



Hai người kia hèn mọn đi tới phía nữ tử, đầy người bốc ra mùi hôi thối khiến nàng cảm thấy không thể thở nổi, nàng không muốn... không được qua đây... cứu mạng...



Có đôi khi kinh hãi đến tận cùng thì không cách nào lên tiếng nữa, nữ tử hiện tại chính là tình huống như vậy.



Nàng rất muốn hét to nhưng một âm thanh nhỏ cũng không phát ra được.



Chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đầy mụn mủ tóm lấy cánh tay của nàng, sờ lên mặt nàng...



Soạt soạt…



Tiếng y phục bị xé rách.



Mạnh Lương có lẽ là không muốn nhìn nên đi ra, ngẩng đầu lên thì thấy Minh Thù đứng ở bên ngoài.



Hắn nhíu mày lại: "Tại sao người lại ở đây?"



"Tìm ngươi, Mạnh tướng quân." Minh Thù mỉm cười: "Thật đúng là khó tìm."



Mạnh Lương đề phòng nhìn chằm chằm nàng, nắm chặt bội kiếm của mình: "Sao người biết chúng ta ở chỗ này?"



"Trẫm là bệ hạ, có cái gì không biết chứ?" Trẫm chạy lung tung cũng có thể gặp các ngươi, nhất định phải thu hoạch giá trị cừu hận của các ngươi, trẫm cũng không có cách nào.



"Ngươi đang nói với ai..."



Ninh Phù Dung nghe được tiếng nói bèn đi ra, câu nói tiếp theo mắc trong cổ họng, đôi mắt đẹp trợn lớn, dường như Minh Thù là một thứ gì đó không thể tin được.