Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 572 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (27)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Những người này tuy cảm thấy Minh Thù có vẻ bị thần kinh nhưng bọn chúng không muốn gây thêm rắc rối nên rất nghe lời đi mua đồ ăn tới.



Nhận được đồ ăn vặt, Minh Thù liền phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi.



Mọi người: "..."



Việc kỳ lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.



Chạy mau! Một lát nữa đồ thần kinh này phát bệnh không để cho họ đi thì nguy.



"Người không thể giết ta." Mạnh Lương che ngực, bàn điều kiện với Minh Thù.



"Người giết ta, trận dịch này sẽ không còn có ai thể ngăn cản."



Minh Thù nheo mắt: "Các ngươi có thể dễ dàng làm sụp đổ một thế giới?"



Nơi này dân số cũng phải đến tỷ người, nhiều người như vậy, việc gây ra dịch bệnh bọn họ cũng có thể làm được sao?



Thật hung tàn...



Đây là muốn dọa chết trẫm rồi chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm sao?



Mạnh Lương nhìn Minh Thù giật giật khóe miệng, không trả lời vấn đề của nàng.



Vì nhiệm vụ, có thể không từ thủ đoạn nào.



"Vậy thì tùy ngươi, dù sao trẫm cũng không quan tâm đến những người này." Minh Thù buông tay.



"Mời diệt thế!"



Mạnh Lương: "..."



Không sợ đối tượng đàm phán lợi hại, chỉ sợ đối tượng đàm phán không có yếu điểm.



Mạnh Lương đè ngực mình, chất lỏng ấm áp dính vào ngón tay mang theo nhiệt độ. Ánh mắt hắn trầm xuống, không thể đợi tiếp nữa, phải mau rời khỏi nơi này...



“Vút vút!”



Mạnh Lương còn chưa di chuyển, lại là một hồi tên bắn phá, Dịch Lãng mang người vọt vào sân cứu Ninh Phù Dung đi.



Mạnh Lương cũng bị bọn họ thuận tiện mang đi.



Đám người kia chỉ là tới cứu người, không làm bất cứ việc gì dư thừa nên tới nhanh đi cũng nhanh.



Con sen, ngươi không đuổi theo sao?



Thú nhỏ thò đầu ra, liếc về phía cửa viện.
Mạnh Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.



Minh Thù tìm được Quân Tuyệt đã là năm ngày sau.



Có người gửi tín hiệu, cách khá xa chỗ Minh Thù, nàng điên cuồng chạy tới.



Đó là một khách trạm, bên ngoài khách trạm có không ít thi thể chất thành đống, đại bộ phận thi thể đã hư thối, mùi rất khó ngửi.



Người của nàng đứng ở một nơi bí mật gần đó, mà lúc này tại cửa khách trạm có hai người đang giao thủ.



"Bệ hạ, lúc chúng ta tới, phượng quân đã đánh nhau với Mạnh Lương." Người hồi báo cảm thấy kỳ lạ, không phải nói phượng quân không biết võ công sao?



Quân Tuyệt đang đánh nhau bên kia, chợt dừng lại quay đầu nhìn về phía Minh Thù.



Mạnh Lương chớp lấy thời cơ, vũ khí trong tay đâm thẳng vào Quân Tuyệt.



"Chết tiệt!"



Quân Tuyệt cũng không để ý tới âm thanh của hệ thống đang vui sướng trừ điểm của hắn, giơ tay lên chặn vũ khí. Vũ khí lại bất ngờ thay đổi hình thái, mặt trên hư không sinh ra rất nhiều móc câu.



Mạnh Lương bỗng nhiên giật trở lại, móc câu đâm vào cánh tay Quân Tuyệt, máu tươi phun ra.



Mạnh Lương giơ chân đạp vào bụng Quân Tuyệt.



Quân Tuyệt hứng trọn một đạp, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.



Một cái ôm ấm áp tiếp nhận hắn, sau đó hắn thấy hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.



"Bệ hạ..."



"Thật lợi hại." Minh Thù đỡ hắn đứng vững, trong ánh mắt lộ vẻ cười thản nhiên.



Trước mặt trẫm phải tỏ ra vẻ yếu ớt của một vị hoàng đế mất nước cũng thực sự khổ cực cho hắn.



Quân Tuyệt: "..."



Nàng đang châm chọc lão tử sao?



Nhất định là đang châm chọc lão tử.



"Bệ hạ, hắn có liên quan tới dịch bệnh, bệ hạ trước tiên hãy bắt hắn lại!" Quân Tuyệt nói sang chuyện khác.



Minh Thù kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"



Quân Tuyệt khóe miệng giật giật, hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: "Chính hắn nói."