Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 573 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (28)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Mạnh Lương đứng ở bên kia, so với mấy ngày trước đây, hôm nay Mạnh Lương nhìn chật vật hơn nhiều, có điều ánh mắt càng thêm bén nhọn như một thanh bảo kiếm rút ra khỏi vỏ.



"Hắn đã bị lây nhiễm dịch bệnh rồi ư?" Minh Thù sờ cằm hỏi Quân Tuyệt.



Quân Tuyệt giấu tay bị thương ra sau lưng, dáng vẻ bình thường gật đầu: "Ừ."



Minh Thù chậc lưỡi: "Ngươi nói dịch bệnh và hắn có quan hệ, vậy sao chính hắn còn bị lây nhiễm?" Nghiệp vụ không thành thạo nha!



Quân Tuyệt im lặng: "Không biết."



Có biết lão tử cũng không nói cho nàng biết.



Minh Thù lại hỏi: "Ngươi không sao chứ?"



Cánh tay Quân Tuyệt đặt ở đằng sau nổi lên từng trận đau, hắn nắm chặt tay: "Không sao."



Nàng vừa rồi hẳn là không nhìn thấy…



Minh Thù nghi ngờ quan sát hắn. Khuôn mặt Quân Tuyệt bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn lại Minh Thù, ra vẻ thực sự không có việc gì.



Thấy hai người trò chuyện, Mạnh Lương nhíu mày. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua Quân Tuyệt, sau đó toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người Minh Thù.



Minh Thù cho là hắn sẽ nói chuyện, ai ngờ Mạnh Lương đột nhiên mang vũ khí xông lại.



Hê! Tên tiểu yêu tinh này bên trong với bên ngoài đẹp đẽ không giống nhau, là kẻ có thể làm đại sự.



Có điều trước khi làm đại sự, trẫm cần phải giữ lại giá trị thù hận.



Minh Thù lôi Quân Tuyệt lui về phía sau, chạy như bay đón đỡ.



"Bệ hạ, người cho rằng hắn thật lòng đối với người sao?" Mạnh Lương đỡ đòn tấn công Minh Thù, nhanh chóng nói.



"Có quan trọng không?" Minh Thù mỉm cười, nàng dùng sức đánh bay Mạnh Lương.



Mạnh Lương bị chấn động lui lại hai bước, hắn cắn răng tiến lên lần nữa.



"Mục đích của hắn chẳng qua là để tiếp cận người, người..."



Mạnh Lương còn chưa nói xong, đã bị đòn tấn công của Minh Thù cắt lời. Mạnh Lương ban đầu còn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng dần dần rơi xuống thế hạ phong, gần như bị Minh Thù áp đảo.



"Phịch!"



Mạnh Lương bị Minh Thù đánh ngã trên mặt đất, đầu óc hắn có chút mê muội, cảnh sắc trước mắt dường như cũng bắt đầu vỡ vụn.




"Người bị cảm lạnh? Liên Tâm mời thái y tới xem cho người nhé?"



Quân Tuyệt lắc đầu: "Không sao, cổ họng không dễ chịu lắm thôi, uống nước là khỏi rồi."



Liên Tâm khuyên nhủ: "Phượng quân, hay là cứ mời thái y tới xem! Nếu bệ hạ..." Biết người không thoải mái, ta không giúp người gọi thái y, không phải sẽ đánh chết ta sao.



Quân Tuyệt tiếp tục lắc đầu: "Bệ hạ xong việc rồi sao?"



"Chưa, gần đây rất bận, nếu phượng quân muốn gặp bệ hạ, có thể đến bất cứ lúc nào." Liên Tâm cẩn thận trả lời:



"Phượng quân muốn đi sao?"



"Không." Quân Tuyệt lắc đầu.



"Ta nghỉ ngơi một chút, ngươi lui xuống đi."



"Phượng quân, người thực sự không gọi thái y?" Liên Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định.



Quân Tuyệt phất tay, ý bảo Liên Tâm xuống phía dưới.



Liên Tâm nhíu mày càng sâu, nàng đứng ngoài cửa suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định đi tìm Minh Thù.



Một đống việc sau khi tạo phản phải xử lý, còn có dịch bệnh. Mặc dù bây giờ trời mưa, dịch bệnh dường như không lan tràn nữa, nhưng sao lại mưa mãi thế?



Cho nên Minh Thù bị một đống đại thần giữ lấy không cho đi.



Lúc Liên Tâm tới, Minh Thù đang giơ chân lên với một đám đại thần.



Nghe nói Quân Tuyệt khó chịu, nàng lại như hôn quân thả đám đại thần bồ câu này ra, chạy đến Tiên Vũ cung.



Minh Thù hùng hổ xông tới Tiên Vũ cung, Quân Tuyệt dường như chuẩn bị đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Minh Thù.



"Đi đâu?"



Quân Tuyệt luống cuống, hắn cúi xuống bình tĩnh trả lời: "Thư phòng..."



Minh Thù đẩy hắn trở về: "Khó chịu chỗ nào?"



"Không có, là Liên Tâm nói quá lên thôi." Vừa nhìn thấy người đi cáo trạng là Liên Tâm, Quân Tuyệt cố gắng nói sang chuyện khác:



"Không phải bệ hạ đang bàn chính sự sao?"