Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 575 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (30)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Từ sau khi Mạnh Lương bị bắt, vẫn bị nhốt ở nhà giam. Bởi vì Quân Tuyệt nói hắn sẽ đến nên Minh Thù vẫn chưa từng đến thăm Mạnh Lương.



Bọn họ không có cách nào dùng thuốc giải của hệ thống nên tình trạng của Mạnh Lương lúc này có thể nói là thê thảm vô cùng.



Nhưng thái độ của Mạnh Lương còn cao ngạo hơn cả Minh Thù vài phần: “Người tới làm gì, chuyện gì ta có thể nói với người ta đều nói ra cả rồi.”



Minh Thù đứng ở nhà giam: "Quân Tuyệt sao rồi?"



“Quân Tuyệt ư?” Mạnh Lương ngẩng đầu lên, cười một tiếng cổ quái: "Hắn sao rồi ư, hắn muốn chết giống ta vậy."



“Giống như ngươi?” Ánh mắt Minh Thù đảo qua người Mạnh Lương, không biết vì sao bệnh dịch trên người Mạnh Lương không hề có một chút chuyển biến tốt nào, người bên ngoài đều khỏe hết rồi...



Quân Tuyệt cũng lây bệnh dịch ư?



“Người không biết sao?” Mạnh Lương hơi ngạc nhiên.



Minh Thù rời khỏi nhà giam, ánh mặt trời rọi trên người nàng vẫn còn mơ hồ, sự lạnh lẽo từ trong cơ thể phảng phất ra.



Một hồi lâu, Minh Thù mới trề môi: “Có bệnh ư.”



Liên Tâm không có nghe rõ, thận trọng hỏi lại một tiếng: “Bệ hạ, người nói gì vậy?”



“Tối nay ăn đùi gà.”



“Hả?”



Liên Tâm gãi đầu, lúc này bệ hạ còn có thể nuốt trôi được đùi gà sao? Không lo lắng cho phượng quân nữa ư?



Trấn Xương Hoàn.



Tên quan sai dán bảng bị dân chúng bao vây, trên bảng thông báo phía sau bọn họ có dán một lệnh truy nã.



“Đây là ai vậy?”



“Trời à, người giết người phóng hỏa, giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm... thật là đáng sợ!”



“Một người có học sao có thể làm được những chuyện này cơ chứ?”



Quan sai chỉ vào lệnh truy nã trên bảng thông báo: “Mọi người nhìn thấy người này, nhất định phải tới nha môn báo án.”



“Nhất định nhất định, người như thế nên chặt đầu, quá ghê tởm.”



“Đúng vậy đúng vậy, quan gia...”



Bảng thông báo luôn có người vây quanh. Mãi đến khi bóng đêm phủ xuống, đường phố yên tĩnh trở lại, người bán hàng rong đều dọn quầy về nhà, một bóng người cao lớn từ góc đi tới.



Hắn đội nón, bóng tối phủ xuống che mặt của hắn.




“Bệ... bệ hạ, đã lâu không gặp.” Quân Tuyệt bấm bụng chào hỏi.



Khóe miệng Minh Thù mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, nghe không thoáng chút tức giận: “Ngươi cũng biết đã lâu không gặp, trẫm còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ.”



Quân Tuyệt: “...”



Minh Thù đưa tay muốn kéo mặt nạ màu đen xuống, Quân Tuyệt vội vàng đưa tay ngăn cản: “Bệ... bệ hạ.”



“Sao vậy, bây giờ trẫm muốn nhìn ngươi một chút cũng không được sao? Muốn thu phí hay sao?” Minh Thù nheo mắt.



“E sẽ dọa bệ hạ sợ hãi.” Quân Tuyệt hạ giọng nói.



Hắn vùng vẫy đứng lên.



Minh Thù nắm một đầu mặt nạ đen, cũng chưa cố gắng vén ra: “Trước đây chọc giận trẫm sao không sợ sẽ dọa trẫm sợ vậy?”



Quân Tuyệt: “...” Lúc đó lão tử rất đẹp.



Quân Tuyệt nhìn phía sau Minh Thù, nàng dẫn theo người đến, có vẻ là mới vừa đến đây...



Sao lại xui xẻo như vậy chứ, nàng ấy vừa đến đã đụng mặt rồi.



Để ngươi chịu hèn vậy luôn!



Để ngươi chịu hèn vậy luôn!



“Hồi cung thôi.” Minh Thù buông mặt nạ đen.



Quân Tuyệt bước về phía sau một bước: “Bệ hạ, ta sẽ không trở về nữa.”



“Há.” Minh Thù cười cười không quan tâm.



Quân Tuyệt cẩn thận liếc nhìn nàng, nàng ấy có bộ dạng rất không quan tâm. Quân Tuyệt trầm lắng, nàng ấy phản ứng thế này đây ư?



Sao lão tử lại thích một kẻ điên khùng như vậy chứ?



Minh Thù thổi vào lông mi của hắn, đưa tay lên vẫy vẫy: “Đánh ngất xỉu, mang đi.”



Quân Tuyệt: “...” Không đúng rồi!



Thấy người bên kia muốn đi qua đánh ngất xỉu mình, Quân Tuyệt vội vàng nói: “Ta... ta tự đi.”



Minh Thù cười đưa tay về hướng hắn, Quân Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đưa tay lên.



Lòng bàn tay nàng ấy ấm áp, tựa hồ mãi mãi ấm áp như vậy khiến hắn không chịu được mà nắm thật chặt.