Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 576 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (31)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Con đường hồi cung dài đằng đẵng, sức khỏe Quân Tuyệt ngày một kém hơn.



Trên xe ngựa, nàng hỏi hắn: “Không có cách nào chữa sao?”



Quân Tuyệt lắc đầu.



Tên ngốc Mạnh Lương kia... trở về đừng cho lão tử biết hắn là ai, nếu không lão tử không đánh chết hắn thì không làm người.



Minh Thù im lặng, đáp án này nàng đã nghe được từ Mạnh Lương rồi.



Nhưng nghe câu trả lời đó từ Quân Tuyệt, từ tận đáy lòng nói không nên lời là vì không muốn chấp nhận, vẫn là một sự phiền muộn.



Nàng thả trái cây trong tay xuống, đến ngồi bên cạnh hắn, kéo tay ôm hắn vào lòng.



“Đừng lo lắng, trẫm sẽ tìm cách.”



“Bệ hạ có thể có cách gì chứ.” Quân Tuyệt che miệng ho hai tiếng, có gì đó ấm ấm dính vào lòng bàn tay. Hắn đang chuẩn bị giấu đi, bàn tay bị nắm lại, khăn tay trắng nõn nhẹ nhàng lau bàn tay hắn.



Minh Thù lau sạch xong, mang một chiếc khăn tay trắng sạch khác nhét vào lòng bàn tay hắn: “Vậy trẫm chỉ có thể tìm cho ngươi một vùng đất non xanh nước biếc làm nghĩa trang.”



Ha ha.



Lão tử không so đo với nàng đâu.



“Đạ tạ bệ hạ.”



Minh Thù: “...”



Trong xe ngựa đột nhiên im lặng, Quân Tuyệt đợi trong chốc lát, chờ không được nên lên tiếng: “Sao bệ hạ không hỏi ta tại sao lại trở thành bộ dạng thế này?”



“Ngươi sẽ nói cho ta biết ư?”



“Bệ hạ muốn biết không?”



Ánh mắt hai người đối diện, một khoảng cách vô hình ở giữa hai người.



Minh Thù giơ tay lên, đỡ lấy mặt nạ của hắn: “Ngủ một lát đi, sắp đến hoàng thành rồi.”



Quân Tuyệt mấp máy môi dưới, tìm một nơi thoải mái nằm xuống một chút: “Bệ hạ thực sự sẽ nạp phượng quân mới sao?”



Minh Thù cười: “Đương nhiên rồi, ngươi cho là vẻ đẹp của ngươi có thể khiến trẫm vì ngươi đánh đổi hết hậu cung này hay sao?”



Quân Tuyệt lặng lẽ lấy đao ra, hay là giết nàng ta đi.



Giọng nói của Minh Thù tiếp tục vang lên: “Đợi ngươi chết rồi, trẫm sẽ lập tức triệu người mới tiến cung, chức phượng quân này của ngươi sẽ để người khác ngồi, có sợ không?”



Cho nên lão tử không chết, nàng sẽ không tìm người mới ư?



Quân Tuyệt lại lặng lẽ thu hồi đao về.
Thú nhỏ nhảy lên bàn bên cạnh Minh Thù, ngồi trên bàn nhìn nàng.



Quan tâm đến chuyện muốn nhỏ máu của nó, quên cả chuyện thưởng thức! Con sen ngươi thay đổi rồi! Ngươi cũng không phải là con sen chỉ thích mỗi ta nữa rồi, ngươi có thú cưng khác rồi đúng không!



Minh Thù đưa tay sờ nó một cái, có một âm thanh bay lơ lửng: “Lúc nãy là do ta xúc động quá thôi.”



Thú nhỏ liếm liếm ngón tay nàng.



Không phải là ta keo kiệt, mà vì hắn là một người bình thường, trong cơ thể không có một chút linh khí nào. Nếu ta cho hắn máu thật thì hắn chết càng nhanh hơn.



“Được rồi.”



Thú nhỏ liếc nhìn Minh Thù, trong lòng rên rỉ. Muốn đem máu của nó cho một người bình thường sử dụng, con sen gần đây e là bị ngớ ngẩn mất rồi.



Cho dù có thể sử dụng, nó cũng không cho đâu!



Nó là một con thú cao quý như vậy, sao có thể pha trộn máu với một phàm nhân được chứ.



Tình hình của Quân Tuyệt càng ngày càng kém, cách nào có thể đều đã thử qua, các thái y cũng sắp lật xem hết toàn bộ sách thuốc rồi.



Quân Tuyệt hiểu thứ mà hệ thống mang đến tuyệt đối không phải là chuyện mà một người bình thường có thể giải quyết được, cho nên hắn rất đỗi bình tĩnh. Hắn chỉ có một nguyện vọng…



Trước khi chết xin nàng hãy thương lão tử một chút.



Minh Thù cầm một bộ y phục mới tinh bước đến.



“Đã như vậy rồi thay y phục có khác biệt gì chứ.” Nàng lại không hề thích lão tử.



Minh Thù không hề hé môi, đưa tay cởi y phục trên người hắn xuống, thay y phục mới vào.



Nàng khom lưng ôm hắn, có lẽ là điều nàng đã làm đi làm lại nhiều lần trong những ngày qua, cơ thể Quân Tuyệt nhẹ tênh.



Quân Tuyệt dường như không muốn đến gần Minh Thù.



“Hãy ôm ta, ngươi đã lãng phí nhiều thứ của trẫm, lấy gì để bù đắp cho ta đây?”



“Lấy mạng ta đi.” Dù sao bây giờ hắn chỉ còn lại mỗi cái mạng này thôi.



Minh Thù đưa mắt nhìn hắn.



Quân Tuyệt sợ hãi đưa tay ôm lấy cổ nàng, nhẹ nhàng nói: “Trên người ta có mùi gì hay sao?”



Minh Thù cảm thấy có chút ghê ghê: “Thúi chết í.”



Mặt Quân Tuyệt tối sầm lại: “Hay bệ hạ thả ta ra đi.”



“Đừng cử động.”