Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 577 : Hầu Hạ Ngô Hoàng (Hết)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Đăng Tiên lâu.



Đây chính là cung điện mới mà Minh Thù cho người đi xây dựng, từng chỗ đều được chế tác tỉ mỉ, những tấm lụa mỏng bay phấp phới như Tiên cung.



Minh Thù dẫn Quân Tuyệt lên chỗ cao nhất của Đăng Tiên lâu nhìn xung quanh, cả hoàng thành đều được thu bé lại vừa trong tầm mắt.



Mà lúc này, hoàng cung bốn bề đều treo lụa đỏ như đang ở trong đám lửa bập bùng, từ trên cao nhìn xuống vô cùng choáng ngợp và tuyệt hảo.



Quân Tuyệt: “…” Hắn thật sự đã trở thành Đắc Kỷ hại nước hại dân sao?



Đạo diễn, hình như kịch bản này không đúng lắm!



Minh Thù đẩy Quân Tuyệt xuống chiếc giường êm ái, mắt nhìn hắn: “Thích không?”



Hắn mà nói không thích, sẽ bị đánh chết sao? Điều hắn muốn chính là sự yêu thích của nàng dành cho hắn. Cho hắn những thứ vật chất này là có ý gì đây.



“Thích.” Quân Tuyệt trái lương tâm nói: “Bệ hạ làm vì ta, ta đều thích cả.”



“Sao ngươi biết ta vì ngươi mà làm?” Minh Thù cười.



“Bệ hạ không phải làm vì ta, vậy thì vì ai?” Vì quỷ sao?



Minh Thù cười một nụ cười thật xấu xa: “Vì người kế nhiệm của ngươi.”



Quân Tuyệt thầm mắng trong lòng, hắn còn chưa chết nha, nha đầu này đã nghĩ đến người kế nhiệm. Tại sao nàng không đi chết đi!



Cút đi!



Quân Tuyệt bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Bệ hạ thật biết nhìn xa trông rộng.”



Minh Thù tiếp tục chọc tức hắn: “Thế nào, tham khảo một chút, có chỗ nào không tốt, trẫm sẽ cho người sửa đổi.”



Quân Tuyệt cong khóe môi: “Bệ hạ cho người hủy hết đi, thật quá tệ.”



Minh Thù cười rộ lên nhìn hắn.



Nhìn cái gì mà nhìn, chưa bao giờ thấy soái ca sao?



Minh Thù ngồi đối diện với hắn, rót một chén rượu ngon. Mùi vị chất rượu ngào ngạt tỏa hương, nàng cẩn thận nâng chén rượu, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”



Quân Tuyệt nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen láy đều tràn ngập bóng dáng của nàng, giống như cả đất trời chỉ còn lại mỗi mình nàng.



Có gì muốn nói với nàng?



Nàng muốn nghe gì?



Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, lụa mỏng phấp phới bay bổng, phía chân trời dường như có tiếng chuông nhẹ đưa.




Sau này Diệp Mạc Trần phục hồi Đăng Tiên lâu lại như cũ, nhưng những lão nhân trong cung đều cảm thấy đã thiếu đi thứ gì.



Đăng Tiên lâu này không phải Đăng Tiên lâu đó.



Minh Thù trở lại phòng mây trắng đã là vài năm sau, chết vì phong hàn.



Dù sao cái chết của nàng thật sự không bình thường, phong hàn cũng được xem là căn bệnh bình thường nên Minh Thù mắc bệnh rất bình tĩnh.



Họ tên: Minh Thù



Giá trị thù hận: 250000



***: *****



Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành



Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch giá trị thù hận 20000



Trên màn hình mây trắng hiển thị chữ, chính là tư liệu của nàng. Minh Thù nhìn thoáng qua cũng thu tầm mắt lại, ngồi xếp bằng trên một đám mây trắng.



“Hài Hòa Hiệu, chúng ta tâm sự nào.”



[Ký chủ muốn tâm sự gì?]



Minh Thù nghiêng đầu cười: “Chắc là ngươi phải nói cái gì đó cho ta biết.”



Một tên thần kinh là đủ rồi, còn xuất hiện thêm kẻ thứ hai…



[Ký chủ muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn?]



Minh Thù: “…” Ai muốn xem tiểu yêu tinh đánh lộn, trẫm là loại người như vậy sao!



Hài Hòa Hiệu lanh lẹ thả tiểu yêu tinh đánh lộn với Minh Thù.



Minh Thù không biết Hài Hòa Hiệu giả ngu hay ngu thật.



Nói chung nàng cũng không hỏi được gì, nàng vừa hỏi đã bị Hài Hòa Hiệu thả tiểu yêu tinh đánh lộn, thật sự không biết xấu hổ.



Điểm then chốt còn chưa hỏi được!



Tà giáo thế này nên tố cáo!



Phần mười sáu đã xong.



Mọi người không bỏ phiếu chính là tà giáo, ta muốn tố cáo!