Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 59 : Thần Y Khuynh Thành (6)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Lúc này Tiêu Như Phong đã xuyên đến, từng gặp mặt nam chính một lần? Hay là vài lần duyên phận? Cái này không quan trọng...



Quan trọng là Tiêu Như Phong đã để Phượng Thành phát hiện nàng không giống trong tin đồn, thành công hấp dẫn sự chú ý của hắn.



Nhưng mà hiện tại, Tiêu Như Phỉ còn mang danh Thất vương phi tương lai. Dù cho Phượng Thành không thích Tiêu Như Phỉ, vì Tiêu gia, hắn cũng sẽ không mặc kệ sống chết của Tiêu Như Phỉ.



Thế nhưng, đề nghị của Minh Thù sẽ làm hắn đắc tội Bạch gia.



Đừng thấy hắn là hoàng thất, trên thực tế khoảng cách giữa hoàng thất và những gia tộc này rất lớn, chọc tới ai cũng sẽ không sống nổi.



"Chức Phách cô nương, cô đổi một yêu cầu khác đi."



Hộ vệ nhìn chủ tử nhà mình không nói lời nào, chủ động nói:



"Kỳ trân dị bảo, chỉ cần cô có thể nói ra, hoàng thất và Tiêu gia cũng sẽ đều đáp ứng."



Câu nói đầu tiên kéo Tiêu gia xuống nước, mặc kệ Minh Thù đưa ra yêu cầu gì, Tiêu gia cũng phải gánh chịu phân nửa.



Những người này thực sự khôn khéo, một chút thiệt thòi cũng chịu không được.



"Không thể trách ta." Minh Thù cười tiễn khách:



"Thất vương gia, mời quay về."



Tốt xấu gì Phượng Thành cũng là một nam chính, trong lòng có suy tính của mình. Hắn có thâm ý khác liếc nhìn Minh Thù, không biết tại sao lại rơi vào hình vẽ trên chiếc áo khoác của nàng.



Rốt cuộc đã thấy ở đâu?



Bạch Yên Nhiên thấy Phượng Thành rời đi, nhất thời thở phào, hù chết nàng.



"Chức Phách, cô đợi cho ta."



Bạch Yên Nhiên tức giận hét lên, cũng dám dùng chiêu độc ác như vậy đối phó nàng, may là Thất vương gia không đồng ý.



"Chờ thì chờ, cô còn có thể ăn ta à?" Minh Thù không sợ hãi.



Bạch Yên Nhiên tức đến đỏ hai mắt, nàng liếc sang Phượng Thành bên kia, không tranh cãi với Minh Thù, chạy qua bên kia.



Minh Thù cười nhẹ một tiếng, cầm thịt nướng tiếp tục ăn.



...



"Vương gia, tình huống của Tiêu tiểu thư có chút nghiêm trọng, chúng ta phải nhanh chóng đi ra ngoài."
"Nhưng mà ta nghe nói, cô ấy chủ động tới bảo vệ cô à? Người ta cũng không phải nô tỳ của cô, cô còn vênh mặt hất hàm, sai khiến người ta."



Bạch Yên Nhiên đang muốn nổi điên, ánh mắt liếc sang Phượng Thành, nàng hung tợn trừng mắt cô nương kia, chợt thay bằng nụ cười đón Phượng Thành đi qua.



Cô nương kia liếc một cái, nhỏ giọng thầm thì:



"Nếu không có chỗ dựa Bạch gia, ai thèm phản ứng với cô, còn muốn trèo lên Thất vương gia, cũng không xem thử bản thân là nhan sắc gì."



Những người khác nhìn vài lần, nhanh chóng dời tầm mắt.



Đối với Bạch Yên Nhiên, bọn họ đương nhiên là không thích, động một chút là sai khiến bọn họ, tự cao tự đại, nhưng ai biểu người ta đầu thai tốt chứ.



Vào đêm, khu đất trống yên tĩnh.



Minh Thù ngậm xương, nhìn đống lửa trước mặt, sáng mai ăn cái gì mới tốt đây?



Hồi Tuyết ngồi bên người Minh Thù, đầu gục từng chút, từng chút.



Minh Thù đưa tay giữ được Hồi Tuyết, đang chậm rãi gục đầu xuống, phòng ngừa Hồi Tuyết dập đầu đến đầu rơi máu chảy, thuận thế để nàng dựa vào thân cây phía sau.



Lưu Phong đứng trên cây nhìn động tác Minh Thù, đôi mắt đen tĩnh lặng như nước lóe lên, dường như tiểu thư trở nên bình dị gần gũi, cũng cười nhiều hơn.



Thế nhưng nụ cười kia, cũng không giống lúc ở Tuyệt Hồn cốc, cụ thể không giống chỗ nào Lưu Phong cũng không nói ra được.



"Sột sột soạt soạt..."



Cánh rừng sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh, Minh Thù quay đầu nhìn về bóng tối phía sau, nàng chống người đứng lên, hoạt động tay chân. Người Phượng Thành cũng nghe được nhưng bọn họ thấy Minh Thù đứng dậy, tưởng nàng tạo ra tiếng động, nhìn chằm chằm nàng vài giây không nghe được âm thanh kỳ lạ, hộ vệ từ từ dời tầm nhìn.



Hộ vệ suy nghĩ có gì không đúng, nhìn về phía bên kia lần thứ hai.



Nơi đó chỉ còn lại đống lửa bị gió đêm thổi chập chờn bất định, ánh lửa chập chờn, đâu còn bóng người.



Ngay cả người đứng trên cây cũng không thấy.



"Grào!"



Có vài bóng đen từ trong bóng tối xông ra, trong đó dẫn đầu chính là con linh thú cấp sáu ban ngày truy đuổi bọn họ.



"Có linh thú tấn công!"



"A!"