Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 60 : Thần Y Khuynh Thành (7)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù ngồi xổm trên một cây đại thụ, đưa mắt nhìn hỗn chiến phía dưới:



"Hồi Tuyết, đây là học sinh lợi hại nhất từ học viện Đế Quốc trên Đại Lục?"



Bị mấy con linh thú đuổi đánh?



Đang chơi đùa cái trò gì à?



"Tiểu thư, đều là linh thú cấp sáu, Lưu Phong xuống dưới cũng không chắc chắn có thể thắng."



Trong lá cây bên cạnh lộ ra một gương mặt: "Hơn nữa, bên trong học viện Đế Quốc, cũng không nhất định đều là người tài, con cháu những đại gia tộc này, đều trực tiếp thông qua danh tiếng đi vào."



"Đó không phải là đi cửa sau sao?"



Hồi Tuyết nghẹn họng, không thể phản bác: "Có thể nói như thế."



Minh Thù có chút buồn chán:



"Không thú vị, đi."



"Đi chỗ nào?"



"Ăn khuya."



Hồi Tuyết: "..."



Tiểu thư càng ngày càng thích ăn làm sao bây giờ? Trực tiếp, rất cấp bách.



Minh Thù ăn xong bữa khuya quay trở về, phát hiện đám người kia còn bị linh thú bao vây.



"Đây cũng đủ kéo dài nha." Cầm thú thật lợi hại.



Minh Thù để Hồi Tuyết ở tại chỗ, nàng từ trong bụi cỏ đi vào, linh thú cấp sáu nghe được âm thanh lập tức đề phòng nhìn qua, phát ra tiếng gầm tức giận trong lỗ mũi, cảnh cáo nàng tới gần.



Những linh thú này như mèo phóng đại, thân hình không khác cọp lắm, mi mắt có nhúm lông như tia chớp, đuôi thật dài cho nên người trên Đại Lục gọi chúng nó là Lôi Vân Miêu.



Đừng hỏi nàng vì sao có một nhúm lông tia chớp, tại sao lại gọi là Lôi Vân Miêu, nàng cũng không hiểu mạch não bất thường của những người này.



"Grào!"



Con linh thú ban ngày kia gầm nhẹ một tiếng, linh thú khác có chút không cam lòng rút lui, nhường đường cho Minh Thù.



"Chức Phách, cô muốn làm gì?"



Người sống sót thấy Minh Thù xuất hiện, nổi giận hét lên một tiếng:



"Tại sao cô phải sai khiến linh thú công kích chúng ta? Cô có mục đích gì?"



"Nói có thể nói bậy, đồ không thể ăn bậy."



Người đối diện trợn to mắt, Minh Thù cười xua tay:



"Nói sai rồi, lời không thể nói bậy, đồ cũng không thể ăn bậy, lúc nào thì ngươi thấy ta sai khiến linh thú tấn công các ngươi?"



"Cái này cũng cần chứng cứ sao?"
Ánh mắt bén nhọn của nàng vừa di chuyển, rơi vào trên người Minh Thù đứng phía sau Lôi Vân Miêu, có chút kỳ lạ sao Chức Phách lại không ở cùng với Bạch Yên Nhiên, trái lại cô độc đứng trong bóng đêm.



Ánh sáng vừa đúng chiếu vào bên chân Minh Thù, không thấy rõ thần sắc của nàng, cũng không cảm thấy có chút hơi thở nào trên người nàng, nàng giống như một cái bóng đứng sừng sững bên kia.



"Cô nói bậy bạ gì đó, cô chết hay không có liên quan gì đến ta."



Không ngờ hoa si này mệnh lớn như vậy, bị đẩy vào đàn linh thú cũng không chết.



Tiêu Như Phong rất nổi danh, người ở đây đều biết nàng, ánh mắt nhìn nàng rất khinh thường:



"Tiêu Như Phong, con gấu này là cô mang đến?"



"Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?"



Tiêu Như Phong lặng lẽ thu lại tầm nhìn, vẻ mặt kiêu ngạo.



Con gấu càng ngày càng gần, tâm mọi người đều nhảy lên cuống họng:



"Tiêu Như Phong, chính cô trêu chọc thì tự đi giải quyết, đừng hại chúng ta."



"Đẩy cô ta ra ngoài."



"Nói không sai, nếu cô ta đưa tới, để chính cô ta dẫn đi."



Có người vừa nói vừa nhìn Tiêu Như Phong, đáy mắt Tiêu Như Phong hiện lên một luồng hàn ý, tay đặt sau lưng.



"Hiện tại chúng ta trước có hổ sau có sói, có chuyện gì chờ rời đi rồi tính."



Hộ vệ Phượng Thành bước ra quát lớn.



Lời của hộ vệ chính là đại diện cho lời của Phượng Thành, mặc dù những người này không cam lòng, nhưng rốt cuộc không dám đối nghịch Phượng Thành, tức giận trừng mắt Tiêu Như Phong.



Minh Thù chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lôi Vân Miêu cản đường nàng, dùng đầu cọ bắp đùi nàng, phát ra vài tiếng rên rỉ.



"Đại ca, có gấu đó."



Minh Thù chỉ vào núi nhỏ cách đó không xa:



"Nhìn thấy không? Gấu, sẽ chết người, để ta đi thôi."



"Ô, ô..."



Lôi Vân Miêu quay sang ngao ngao hai tiếng với Lôi Vân Miêu bên cạnh, mấy con Lôi Vân Miêu liều chết xông vào bóng đêm, chạy đến bên con gấu kia.



Rất nhanh thì nghe thấy tiếng gào giận dữ của con gấu, con gấu kia bị dụ rời đi, lệch hướng.



Lôi Vân Miêu mong đợi, lại sợ hãi nhìn Minh Thù.



Minh Thù: "..."



Ai bảo ngươi dẫn nó rời đi!



Đồ ngốc!