Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 61 : Thần Y Khuynh Thành (8)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Minh Thù tức giận muốn rời đi, Lôi Vân Miêu cắn vạt áo nàng:



"Ô ô ô..."



Minh Thù kéo hai cái, không kéo được, nàng xoay người nhìn Lôi Vân Miêu, thở dài, nhìn về bên đám người ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì ấy.



"Các người ai lấy trứng của nó, mau ăn... À không, trả lại cho nó."



Không biết trứng Lôi Vân Miêu có ăn được hay không.



"Trứng gì?"



"Không biết, ta không có lấy."



"Ta cũng không có, chưa từng thấy qua trứng gì cả."



"Lôi Vân Miêu đẻ trứng sao?"



Lời vừa nói ra, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, hình như Lôi Vân Miêu đẻ con, không phải đẻ trứng, nó có thể có trứng gì?



"Ta hỏi giúp ngươi, bọn họ có trả hay không là chuyện của bọn họ, nhả ra."



Minh Thù kéo vạt áo.



Lôi Vân Miêu ô ô hai tiếng, bất đắc dĩ buông ra, xoay người qua bên kia gầm nhẹ, ý đại khái chính là không giao trứng ra, giết.



Minh Thù rất muốn nói, nam nữ chính cùng nữ chính giả đều ở đây, dù cho ngươi gọi đến linh thú cấp mười cũng không giết được người ta, chấp nhận số mệnh đi không chừng trứng của ngươi sớm đã bị ăn sạch.



[...]  



Cô cho là ai cũng giống cô, chỉ biết ăn thôi sao.



Tuy rằng, Lôi Vân Miêu có vài con rời đi, nhưng số lượng vẫn chiếm ưu thế, người đối diện không dám hành động thiếu suy nghĩ.



"Ai lấy?"



Ánh mắt bén nhọn của Phượng Thành đảo qua mọi người, đa số mọi người mờ mịt, cũng không biết.



"Thất vương gia, đây là âm mưu của Chức Phách, nàng muốn tìm cớ động thủ, Lôi Vân Miêu căn bản không đẻ trứng."



Có người to gan tự đưa ra nhận định.



Phượng Thành nhìn về phía người nọ nói chuyện.



"Ta... Ta không có nói sai."



Người nọ có chút không dám nhìn thẳng Phượng Thành, nhỏ giọng đến không thể nghe thấy.



"Là ai lấy thì mau giao ra đây, bằng không tất cả mọi người đừng mong rời khỏi."



Hộ vệ của Phượng Thành tiếp tục nói: "Bất kể là trứng gì đều giao ra đây."



Sau khi hộ vệ Phượng Thành nói xong, chỉ vào một người, giọng nói khẳng định:
Hộ vệ đè nén sự khác thường xuống dưới đáy lòng:



"Chẳng hay có phải sự thật?"



"Thật vậy chăng?" Minh Thù quay đầu hỏi Hồi Tuyết.



Hồi Tuyết che ngực, vẻ mặt một lời khó nói hết, nàng nên trả lời thế nào. Hay là câm miệng, lỡ đâu nói sai, tiểu thư lại nổi giận.



Hộ vệ không có được đáp án mong muốn còn bị đuổi đi, hắn lộ vẻ tức giận quay về bên kia Phượng thành.



"Thật là đói, Lưu Phong đi kiếm thức ăn."



Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, chống cằm, nhìn đội ngũ bên kia Phượng Thành:



"Long Cốt Sơn là nơi nào?"



"Long Cốt Sơn là một trong những nơi nguy hiểm nhất của sơn mạch Ma Phong, nghe đồn ở đây chôn cất xương rồng, oán khí rồng chết không tan, nhập vào người của Long Cốt Sơn, đều không thể sống mà rời khỏi. Người trong cốc đều sẽ đi vòng qua nơi này."



Hồi Tuyết nhanh chóng đáp, trong lòng nói thầm, việc này tiểu thư hẳn phải biết chứ?



"Thật lợi hại."



"Tiểu thư, quan trọng là hình như bây giờ chúng ta đang ở khu lân cận Long Cốt Sơn."



"Ừ."



Hồi Tuyết phát điên, tiểu thư, người có thể lo lắng một chút hay không?



...



"Thần nghe cô ấy nói là Long Cốt Sơn."



Hộ vệ bẩm báo điều mình nghe được cho Phượng Thành:



"Trên tay dường như còn có bản đồ, nhưng mà thần không thấy rõ, bọn bọ rốt cuộc là ai?"



Phượng Thành liếc mắt nhìn sang Minh Thù bên kia, hắn cũng muốn biết rốt cuộc bọn họ là ai.



"Đi gọi Bạch Yên Nhiên đến đây."



"Vâng."



Bạch Yên Nhiên còn tưởng, Phượng Thành gọi mình có chuyện gì tốt, vẻ mặt thẹn thùng đi qua, ai biết Phượng Thành chỉ hỏi nàng việc liên quan đến Minh Thù.



Đáy lòng Bạch Yên Nhiên thầm hận, ngoài mặt không dám biểu lộ, lén lút nói xấu Minh Thù, thêm mắm dặm muối nói chuyện có chuyện không.



"Ban đầu nàng ta tự mình tìm đến cửa, bây giờ nghĩ lại nhất định là nàng ta tâm địa xấu xa, may mà nàng ta sớm bị lật tẩy, nếu không thiếp vẫn không hay biết gì."



Bạch Yên Nhiên bi thương:



"Thiếp đối với nàng ta cũng không tệ, nàng ta lại lợi dụng thiếp. Vương gia, xin lỗi, đều là Yên Nhiên nhìn người không rõ."