Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 62 : Thần Y Khuynh Thành (9)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Phượng Thành phất tay: "Đi xuống đi."



Bạch Yên Nhiên kinh ngạc, có chút không cam lòng:



"Vương gia, Yên Nhiên kỳ thực đối với ngài..."



"Tiêu Như Phong cái đồ tiện nhân, mày là cái đồ tạp chủng có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi, cũng không nhìn xem mình là bộ dạng gì mà dám so sánh với Như Phỉ."



Tiếng hét phẫn nộ cắt ngang lời Bạch Yên Nhiên sắp nói ra.



Phượng Thành ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, một cô nương trong đội bước ra mang theo người chặn đường Tiêu Như Phong, trên mặt đất có chút đồ ăn rơi lả tả. Tiêu Như Phong cúi thấp đầu, không thấy rõ cảm xúc.



Cô nương kia mắng xong còn muốn ra tay, Tiêu Như Phong cố gắng nhịn nhưng không thể nhịn được nữa.



Một hồi đại chiến chuẩn bị được vén màn.



Nhân vật chính: Tiêu Như Phong, cô nương nào đó, Phượng Thành, Bạch Yên Nhiên.



Khán giả: Ba người thuộc Tuyệt Hồn cốc.



Ờ... Còn có con Lôi Vân Miêu.



Bên kia ồn ào không dứt, Lôi Vân Miêu gục đầu từ trong bụi cỏ chui ra, đem trứng đang ngậm trong miệng nhả ra, dùng mũi đẩy đẩy đến trước mặt Minh Thù.



"Cho ta ăn hả?"



Minh Thù nhặt trứng lên, hưng phấn định ném vào trong lửa.



Lôi Vân Miêu lập tức cắn ống tay áo nàng, dùng sức lắc đầu không phải cho người ăn đâu.



"Không để cho ta ăn, ngươi cho ta làm gì?"



Minh Thù ghét bỏ ném sang một bên.



Lôi Vân Miêu gầm hai tiếng, dáng vẻ rất tuyệt vọng lấy móng vuốt khều khều trứng, đến trước chân mũi hung hăng đẩy đẩy dường như muốn lay tỉnh cái trứng.



"Không còn hơi thở, nó chết rồi."



Hồi Tuyết có chút không đành lòng, bộ dạng này của Lôi Vân Miêu thật đáng thương.



Lôi Vân Miêu nghe thấy lại càng tuyệt vọng, ôm lấy quả trứng kia bật khóc thật to.



Minh Thù: "..."



Không phải chứ, ngươi là một con linh thú, có cần phải khóc lóc nhiệt tình thế không?



"Tiểu thư, người xem một chút đi xem còn cứu được không?"



Hồi Tuyết quên mất bộ dạng hung dữ của Lôi Vân Miêu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Minh Thù, hoàn toàn không có sức chống cự với mấy con vật lông xù này.



"Ta đâu phải là bác sỹ thú y."
Hộ vệ do dự mở miệng:



"Vương gia, chúng ta hẳn là bị vây ở chỗ này, Chức Phách có bản đồ, nếu không còn cách nào khác thì hỏi nàng ấy mượn một chút."



Bạch Yên Nhiên thấy Tiêu Như Phong và Phượng Thành đứng gần nhau nên muốn lại gần, ai ngờ nghe được Minh Thù có bản đồ, đôi mắt đẹp của nàng ta như sáng lên, lập tức tự tiến cử:



"Vương gia, hãy để ta đi hỏi Chức Phách, dù gì trước đây nàng ấy cũng đi theo ta."



Chỉ cần mình có được bản đồ, nhất định Thất vương gia sẽ xem trọng mình.



Tiêu Như Phong liếc nhìn ánh mắt si mê của Bạch Yên Nhiên.



"Tiêu Như Phong, ánh mắt đó của ngươi là sao?"



"Là ánh mắt chúc Bạch tiểu thư mã đáo thành công."



Giọng nói Tiêu Như Phong mang theo chút châm chọc.



"Ngươi chờ đi!"



Bạch Yên Nhiên chính là người không chịu nổi kích thích, ai dám nói nàng một câu không phải, nàng có thể lập tức xù lông.



Bạch Yên Nhiên không đợi ý kiến của Phượng Thành, hầm hừ đi sang bên phía Minh Thù.



Minh Thù vứt trứng cho Lôi Vân Miêu, sửa sang y phục: 



"Có kẻ đần đang muốn đến để khoe trí thông minh đấy."



"Hả!" 



Kẻ đần ở đâu đến đấy? Người ta đến ngươi chỉnh trang phục làm gì?



Nữ phụ ngu xuẩn như vậy, cũng rất hiếm gặp.



Cơ hội khó có được, phải hóng xem vài lần mới được.



"Chức Phách."



Bạch Yên Nhiên đứng trước mặt Minh Thù, đi thẳng vào vấn đề:



"Cô có bản đồ phải không? Đưa ta mượn một chút."



Minh Thù mỉm cười: "Ai nói cho cô biết ta có bản đồ?"



Bạch Yên Nhiên nhăn mày:



"Cô cũng đừng vòng vo với ta, ta biết cô có, như vậy đi cô đưa bản đồ cho ta, ta và cô coi như hết nợ, sau này ta cũng không tìm cô gây phiền toái nữa."



Minh Thù đặt tay lên môi, trong ngực rung lên tiếng cười khẽ.