Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 599 : Giới thượng lưu thật phức tạp (22)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Lục Chước đóng phim đến mấy tháng, cuối cùng cũng đã đóng máy. 



Tiệc rượu đóng máy hắn làm nhân vật nam chính không thể không tham gia, trong bữa tiệc không ngừng có người mời rượu, Lục Chước cũng không biết mình uống bao nhiêu, cuối cùng mơ mơ màng màng gọi điện thoại cho Lâm Ôn Việt đón hắn. 



"Lục Chước?" 



Đầu óc Lục Chước hơi quay cuồng, hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, đứng trước mặt hắn là một bóng hình xinh đẹp mùi nước hoa nhàn nhạt làm cho đầu hắn càng mê man. 



"Anh không sao chứ?" 



Âm thanh xung quanh trở nên không rõ, giống như là bị người ta bịt kín lỗ tai, ý thức hắn bắt đầu giảm xuống. 



Không đúng... 



Lục Chước gượng ngồi dậy, hắn lắc lắc đầu, hình ảnh trước mặt phóng to lên không ít, hắn thấy rõ người đứng ở trước mặt mình. 



"Bịch…" 



Lục Chước ngã người trực tiếp té xuống đất, thu hút chú ý của những người khác trong gian phòng. 



Hạ Liên đưa tay muốn đỡ hắn lại bị một người khác chặn lại, sức không nhẹ không nặng đẩy cô ra hướng bên cạnh, Lục Chước bị người đó bước đến túm cổ tay tức giận đỡ dậy. 



Minh Thù nhìn Lục Chước, chỉ là do uống nhiều không có vấn đề gì. 



Cô giương mắt nhìn về phía Hạ Liên: "Hạ tiểu thư, không nên động vào người của tôi." 



Hạ Liên âm thầm xiết chặt tay, ngại vì có người bên ngoài ở đây ổn định tinh thần giải thích: "Chỉ là tôi nhìn thấy anh ta không thoải mái, cùng nhau quay phim lâu như vậy nên quan tâm một chút thôi." 



Minh Thù mỉm cười không rõ ý tứ, mang theo Lục Chước rời đi. 



Đợi Minh Thù đi, Hạ Liên cúi đầu nhìn một túi hương nhỏ trong tay, sau đó chợt xiết chặt. 



Hứa Bắc, tôi nhất định sẽ hủy diệt mọi thứ của cô. 



Minh Thù đưa Lục Chước lên xe, chờ ở bên ngoài một lúc lâu thì Hạ Liên một mình đi ra, cô buông đồ ăn vặt âm thầm đi theo sau. 



Minh Thù quay lại rất nhanh, Lục Chước chóng mặt nhìn lên trần xe, tóc bị chính hắn vò rối như tổ quạ. 



Minh Thù huơ tay ở trước mặt hắn. 




Lâm Ôn Việt không muốn thảo luận vấn đề này cùng Minh Thù, mỗi lần nhắc tới cũng đều bị cô chuyển hướng: "Tôi vừa cho trợ lý qua đó, chưa tỉnh đâu, hắn mới vừa quay xong phim để cho hắn nghỉ hai ngày đi." 



"Hứa tổng." Thư ký nhắc Minh Thù thang máy đã đến. 



Minh Thù cúp điện thoại, xuống lầu lên xe. 



Đường đến Quốc Tế Thành bị kẹt xe, Minh Thù thấy ven đường có quán ăn nhìn khá ngon, cô bảo thư ký ở trong xe chờ, cô xuống xe đi ăn cái gì đó. 



Minh Thù mới vừa bước xuống chợt nghe cửa kính trong suốt rung động, các loại tiếng cảnh báo vang lên chói tai vô cùng. 



Minh Thù ngước mắt nhìn vừa rồi nơi kẹt xe đã xảy ra vụ nổ, xe của cô đã không nhìn thấy nữa, giữa bụi mù cuồn cuộn là người đi đường hoảng hốt chạy loạn. 



Minh Thù vừa gọi điện thoại cho thư ký, vừa đi ra ngoài. 



Giọng nữ lạnh lùng báo với cô không có người nghe máy. 



Minh Thù đứng dưới ánh sáng chói chang, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, biểu cảm của cô hơi lạnh lùng nhìn cảnh bên kia. 



"Hứa tổng." Giọng nói thở hổn hển của thư ký vang lên bên cạnh. 



Minh Thù nghiêng đầu liếc nhìn cô cả khuôn mặt thư ký là sự sợ hãi, khóe mắt hơi ửng đỏ. Minh Thù cúp điện thoại, bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, tiện tay sờ soạng thú nhỏ trong túi một chút. 



Thú nhỏ rầm rì một tiếng rồi ngủ tiếp. 



Thư ký may mắn vì có một cuộc điện thoại cần Minh Thù nghe, bên kia còn chặn không di chuyển được, thư ký chỉ biết xuống xe đi tìm Minh Thù nên tránh được một kiếp. 



Nhưng chiếc xe thì khẳng định không may như vậy. 



"Có người muốn tôi chết sao." Minh Thù nhìn đám người bên kia bận rộn, trong giọng điệu dường như mang theo ý cười. 



"Hứa tổng nói sao?" Âm thanh quá ồn ào, thư ký cũng không nghe rõ. 



Minh Thù vỗ bắp đùi: "Ôi, bánh bao của tôi." 



Thư ký: "..." 



Minh Thù xoay người trở lại cửa hàng đem bánh bao vừa rồi gói kỹ cầm đi, người bán hàng còn nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, xảy ra chuyện như vậy cô vẫn không quên quay lại cầm bánh bao ư.