Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 601 : Giới thượng lưu thật phức tạp (24)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


"Mọi người cần theo dõi công ty Thái Sâm một chút, đừng cái gì cũng chờ tôi tới vẫy vẫy tay là có thể làm được. Còn có bộ phận nhân sự, đừng tuyển đám người ồn ào đó vào, sắc đẹp và tài năng cần phù hợp! Bộ phận tài vụ..." 



"Ầm!" 



Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Minh Thù bị ngắt lời. 



Một thiếu niên với gương mặt ửng đỏ đứng ở cửa, thở hổn hển hô hấp không đều, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng họp nhìn vào Minh Thù. 



Lục Chước biết chuyện vụ nổ, trực tiếp từ đoàn phim nhanh chóng quay về, đến khi nhìn thấy Minh Thù không sao hắn mới yên lòng. 



Tuy là hắn cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy. 



Cũng có lẽ là vì cô xảy ra chuyện thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của bản thân. 



Nhất định là như vậy! 



Lục Chước tìm cho mình một cách giải thích hoàn hảo. 



"Cái kia..." Lục Chước bình tĩnh lui về phía sau: "Mọi người tiếp tục đi." 



Vụ nổ xảy ra bao lâu rồi? Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, cô đúng thật không có chuyện gì còn ngồi họp ở đây, lão tử cũng chịu thua rồi. 



Bà nó chứ, hại lão tử phải lo lắng lâu như vậy! 



Lục Chước hít sâu mấy hơi chuẩn bị rời đi, phòng họp ở phía sau mở ra người ở bên trong nối đuôi nhau ra ngoài. Mọi người dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, biết ơn quan sát Lục Chước. 



Lục Chước: "..." Cảm kích cái quái gì chứ? 



Bọn họ cảm kích Lục Chước xuất hiện kịp thời, nếu không có thể sẽ bị mắng cho mất mặt, vị này vừa xuất hiện tổng giám đốc quần là áo lụa tùy tiện nói hai câu rồi giải tán. 



Minh Thù đi ra sau cùng, cô cầm trên tay không phải là tài liệu mà là đồ ăn vặt. 



"Cậu quay phim xong rồi à?" 



Ánh mắt Lục Chước xẹt qua cô, nhìn cái cây bên cạnh: "Chưa." 



"Chưa quay xong cậu quay về làm gì, công ty có tượng đồng cần cậu lấy ư?" 



Lục Chước cúi đầu: "Lo lắng cho cô, cô không sao chứ?" 



Nếu như lúc này Lục Chước ngẩng đầu sẽ nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt Minh Thù, nụ cười đó không giống bình thường có vẻ say đắm hơn. 




Lục Chước ngồi trên bàn làm việc, người hơi nghiêng về phía trước ánh mắt nhìn vào tài liệu của Minh Thù, bâng quơ hỏi: "Hứa tổng, chúng ta bây giờ được xem là mối quan hệ gì?" 



Minh Thù hỏi lại: "Cậu thích tôi à?" 



"Tôi nghĩ rằng mình đã biểu hiện rõ ràng rồi chứ." Lục Chước nói: "Nếu cô đã không biết thì tôi nói một lần nữa, tôi thích cô." 



Minh Thù gật đầu. 



Lục Chước: "..." Cô gật đầu cái gì! 



Cô phải nói một câu gì đi chứ! 



"Cho nên, Hứa tổng, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào!" 



Minh Thù không ngẩng đầu đáp: "Cậu muốn tôi đổi quy tắc, nhưng tôi không muốn đổi quy tắc về mối quan hệ của cậu." 



Tóm lại, là Lục Chước đổi lại. 



Lục Chước nghe đổi lời thoại, ngọn lửa tức giận trong người càng tăng lên. 



"Cái người này…" Lục Chước hung hăng vỗ bàn: "Muốn thế nào mới đồng ý đổi quy tắc vậy?" 



Minh Thù đóng văn kiện lại, khoanh hai tay chống cằm: "Sao tôi lại muốn đổi quy tắc với cậu chứ? Tôi lại không thích cậu, thay đổi quy tắc về một người không thích, tôi không có hướng ngược đãi như vậy." 



"Vì sao cô không thích tôi?" Thích lão tử một chút thì chết à? 



"Không thích thì không thích thôi." 



"Cô không thử thì làm sao biết không thích?" 



Minh Thù bắt đầu nói mò: "Tôi tin vào tiếng sét ái tình." 



Lục Chước không phục: "Vậy không phải còn có lâu ngày sinh tình ư!" 



Ý tứ Minh Thù sâu xa: "Cái đó của tôi lạnh lẽo." 



Lục Chước: "..." 



Lục Chước suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, hắn đang nói đàng hoàng, cô lái đi đâu thế!