Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 610 : Giới thượng lưu thật phức tạp (33)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Thôn Quế Hoa có một nông trại. 



Hạ Liên ngồi ở chiếc ghế duy nhất trong phòng, gian phòng rất tối, tại nơi ánh sáng và bóng tối giao nhau có một người đứng. 



Từ bóng người có thể thấy người này phải là một người đàn ông. 



Người đàn ông đứng ở trước cửa sổ nhìn bóng đêm mờ mịt phía ngoài. 



Hạ Liên cảm thấy hơi nóng lòng nhìn điện thoại di động, một lát sau cô quay đầu nhìn người đàn ông: "Cũng sắp đến một giờ rồi, bọn họ sao còn chưa tới. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" 



Người đàn ông quay lại, trên mặt hắn có một vết sẹo nhìn qua hơi đáng sợ, thế nhưng nếu không tính vết sẹo kia cả khuôn mặt vẫn rất đẹp trai. 



"Giờ sợ rồi sao?" 



"Tôi sợ cái gì."  



Hạ Liên nắm chặt điện thoại di động, lời này cũng không biết là nói cho chính cô nghe, hay là nói cho người đàn ông kia nghe: "Tôi nhất định phải để cho Hứa Bắc trả giá thật lớn." 



Người đàn ông không lên tiếng. 



Hạ Liên chờ giây lát, đột nhiên hỏi: "Nếu thật là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, anh có phương án đối phó sao?" 



Người đàn ông nói: "Hạ tiểu thư, chúng tôi làm việc cô cứ yên tâm, cô chỉ cần chuẩn bị xong tiền là được." 



Hạ Liên thấy người đàn ông nói như vậy đáy lòng lấy lại bình tĩnh. 



Lúc đầu cô chỉ là muốn đi tìm người giống ở thế giới kia, không nghĩ tới thế giới này những người đó không có sự thay đổi. 



Cô thực ra có thể không cần ra mặt, thế nhưng cô muốn tận mắt nhìn cho nên bây giờ cô ở chỗ này. 



"Cộc cộc..." 



Nông trại có người gõ cửa. 



Hạ Liên lập tức đứng dậy tìm một chỗ núp vào, người đàn ông mang theo mặt nạ đi tới mở cửa. 



Đi vào là anh Đoạn: "Xe đã đến cửa thôn." 



Người đàn ông gật đầu: "Chuẩn bị đón tiếp khách của chúng ta." 



Anh Đoạn không nghi ngờ gì, nói hai câu với người đàn ông rồi rời nông trại. Hạ Liên từ từ đi ra: "Anh nghĩ thật chu đáo." 



"Làm nghề như chúng tôi, tự nhiên sẽ nghĩ nhiều hơn một chút." Người đàn ông nói: "Coi như có chuyện gì xảy ra cũng sẽ có người gánh tội thay chúng ta, cho nên Hạ tiểu thư xin hãy yên tâm." 



"Chuyện thành công rồi tôi mới yên tâm." 
Nghĩ tới đây anh Đoạn lại bình tĩnh không ít. 



"Không có." Minh Thù giọng mang ý cười: "Xem ra anh cũng sống không tệ, đều đã thành ông trùm xã hội đen rồi, sớm biết như vậy tôi đã đuổi việc anh sớm một chút, miễn cho làm lỡ tiền đồ sự nghiệp của anh." 



Anh Đoạn: "..." 



Biết mình nói không lại Minh Thù, anh Đoạn cũng lười đấu khẩu, hắn cười lạnh nói: "Cho người của cô đều lui ra ngoài." 



"Có chuyện gì cứ nói đàng hoàng không nên dùng thứ nguy hiểm như thế, cướp cò sẽ không tốt có phải hay không?" 



"Bớt nói nhảm, mau cho người của cô lui ra ngoài!" 



Hai người bên cạnh anh Đoạn cũng rút súng ra, nhắm chuẩn vào bọn họ. Anh Đoạn cười đến âm trầm, ánh sáng yếu ớt làm cho mặt của hắn vặn vẹo biến hình như yêu ma quỷ quái trong đêm tối: "Cô cảm thấy là người của cô nhanh hay là viên đạn của tôi nhanh." 



"Đương nhiên là viên đạn nhanh." 



"Cho nên..." 



Minh Thù nói tiếp: "Hành động nào các anh em!" 



Minh Thù vừa dứt lời, bọn vệ sĩ lần lượt rút ra vũ khí. 



Vệ sĩ đông nghịt, mỗi người cầm một khẩu súng về số lượng lần nữa toàn thắng. 



Anh Đoạn và mấy người bên kia đều trợn tròn mắt, rốt cuộc ai xã hội đen hơn! 



Đã bảo nói chuyện đàng hoàng rồi mà? 



***



[Hài Hòa Hiệu] 



Anh Đoạn: Mẹ nó viết chẳng giống kịch bản chút nào! 



Tiểu tiên nữ: Không sao mà, ngươi chính là con pháo thí. 



Anh Đoạn: Pháo thí mạng cũng có tôn nghiêm, chỗ cô đâu ra nhiều súng như vậy? Chuyện này không khoa học! 



Tiểu tiên nữ: Các tiểu thiên sứ cho phiếu mua đấy. 



Anh Đoạn: Có sức hút thì giỏi lắm sao! 



Minh Thù: Bình thường thôi mà.