Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 611 : Giới thượng lưu thật phức tạp (34)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


"Người chưa tới, anh còn kéo dài thời gian của tôi tận nửa ngày?" 



Minh Thù ngồi ở trong sân, vừa bóc vỏ vừa nhìn anh Đoạn đang nằm trên đất kêu rên. 



"Tôi phí công diễn với anh một vở kịch như thế sao?" Trẫm lên sân khấu không cần đồ ăn vặt sao! 



Lãng phí thể lực của trẫm, bằng lãng phí đồ ăn vặt của trẫm, bằng lãng phí sinh mệnh của trẫm. 



Như vậy sao được! 



"Bắn!" 



Anh Đoạn lại kêu rên một hồi, vệ sĩ ra tay không đếm xỉa gì đến đánh mặt hay không dù sao đánh được là ổn. 



Minh Thù bổ sung một ít thể lực, thấy anh Đoạn sắp tắt thở mới bảo vệ sĩ dừng tay. 



"Người không có tới, vậy đã đi đâu?" 



"Tôi không biết..." Anh Đoạn lớn miệng trả lời không biết. 



Chuyện này không giống với hắn nghĩ, hoàn toàn khác nhau! Rõ ràng hắn là người điều khiển mọi chuyện, vì sao hiện tại cô ta ngồi ở trước mặt hắn muốn làm gì thì làm. 



"Không phải anh bắt cóc, anh không biết?" Minh Thù đem cái ghế chuyển đến bên cạnh hắn: "Anh xem tôi là kẻ ngốc sao?" 



"Sao tôi biết được." Hắn thực sự không biết. 



Minh Thù nâng cằm lên, bọn vệ sĩ lần nữa tiến lên: "Đánh hắn đến khi hắn chịu nói." 



Bọn vệ sĩ nghe lệnh nắm đấm liền rơi xuống, anh Đoạn cảm giác mình sẽ bị đánh chết, hắn không muốn mất mạng ở chỗ này: "Tôi nói..." 



Nửa giờ trước, Lục Chước bị người người đàn ông kia mang đi còn hắn ở chỗ này chờ Minh Thù. 



"Người đàn ông nào?" 



Anh Đoạn lắc đầu, chuyện này hắn thật không biết, là người đàn ông kia chủ động liên hệ với hắn, hắn mang theo một cái mặt nạ ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó ra sao hắn cũng chưa từng thấy. 



"Lá gan anh cũng lớn đấy, không quen cũng dám hợp tác." Minh Thù cười có chút châm chọc: "Bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào?" 



Anh Đoạn cố gắng một lúc lâu mới nói rõ ràng. 



Minh Thù cho vệ sĩ trói những này người lại, vừa lôi vừa kéo để anh Đoạn chỉ đường. 



Thôn làng quanh co, các gia đình cách nhau thật xa, Minh Thù cảm giác mình đi một lúc rất lâu, anh Đoạn mới chỉ vào ngôi nhà trước mặt nói chính là chỗ đó. 



Đó là một ngôi nhà nhỏ nhìn qua rất bình thường, không giống cái sân bừa bộn không người ở chỗ anh Đoạn. 




Chỉ có càng ác độc, không có ác độc nhất! 



Minh Thù vô cùng kinh ngạc: "Đói một trận liền chết, cậu có yếu ớt như vậy không?" 



"Tôi là bệnh nhân." 



"Bệnh nhân không thể ăn bậy bạ được, vừa rồi bác sĩ nói với tôi như vậy." 



"..." 



Lục Chước tức đến mức nằm xuống giường bệnh ngoảnh mặt về phía bên kia, không để ý tới Minh Thù nữa. 



Minh Thù thấy trêu chọc hắn cũng tàm tạm, đi ra bên ngoài cầm cháo vào. 



"Dậy ăn đi." Minh Thù đưa tay vỗ vỗ hắn. 



"Chết đói cũng được, không ăn." Lục Chước rất có khí chất. 



"Đừng dỗi nữa, mau dậy ăn." Minh Thù vén chăn lên, kéo Lục Chước dậy: "Chết ở bệnh viện người ta, bệnh viện tìm tôi đòi tiền bồi thường thì làm sao bây giờ, muốn chết ra viện chết cũng được." 



Công lược đối tượng một lời không hợp, chỉ nguyền rủa lão tử chết làm sao bây giờ! 



Bóp chết được không! 



Lục Chước không vùng khỏi Minh Thù được bị ép ngồi dậy, ngửa đầu: "Cô đút cho tôi." 



Lục Chước bày một tư thế cô không đút, tôi sẽ không ăn. 



Minh Thù cong miệng lên, cười đến ngọt ngào. 



Lục Chước nghe cô dùng giọng nói rất dịu dàng nói: "Có thích ăn hay không." 



Minh Thù xoay người ngồi vào cái ghế bên cạnh, gác chéo chân bắt đầu bóc quả quýt. 



Lục Chước: "..." 



Lục Chước không muốn làm khó dễ bao tử của mình, nên tự mình uống hai chén cháo. 



"Cô làm sao tìm được tôi?" Lục Chước chủ động nói chuyện. 



Minh Thù thong thả nói: "Tổng giám đốc không có gì là làm không được." 



Lục Chước trong lòng cười nhạt, cô không làm được.