Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 612 : Giới thượng lưu thật phức tạp (35)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


"Người bắt cóc cậu muốn dùng cậu để uy hiếp tôi, cậu nhìn thấy người đứng phía sau rồi sao?" 



Lục Chước rất bình tĩnh nói: "Vẫn chưa." 



Trên mặt hắn mang vẻ thẳng thắn thành khẩn, đối mặt với sự quan sát của Minh Thù hắn đột nhiên bất động. 



"Đây coi như là cô làm liên lụy đến tôi mà Hứa tổng?" Lục Chước nheo mắt: "Tôi và chuyện này không hề có một chút quan hệ, bị cô làm liên lụy thành người bị hại có phải cô nên bồi thường cho tôi hay không?" 



Minh Thù im lặng một lúc: "Năm triệu có đủ hay không?" 



Lục Chước khóe miệng giật một cái: "Tôi không lấy tiền." 



Minh Thù tăng giá: "Mười triệu?" 



Lục Chước mắt trợn trắng, lão tử là loại người có thể tùy tiện mua chuộc bằng tiền hay sao? 



"Tôi không lấy tiền." Lục Chước rất là nghiêm túc: "Tôi muốn Hứa tổng." 



Minh Thù nhìn hắn cười: "Tôi lại không phải đồ có thể giao dịch." 



"Tôi suýt chút nữa là chết, Hứa tổng chẳng lẽ không nên lấy chính mình bồi thường sao?" 



"Thế nhưng sự thật là cậu không chết." Minh Thù nhún vai: "Nếu không... cậu đi chết đi, tôi sẽ suy nghĩ một chút." 



Lục Chước: "..." Tại sao cô không đi chết đi! 



Lão tử dựa vào cái gì đi tìm chết! 



Mạng của lão tử cũng rất đáng tiền! 



Lục Chước trong lúc dưỡng bệnh, mấy lần đều suýt chút nữa bị Minh Thù làm tức giận đến mức giơ chân, hắn nếu không nhớ rõ thiết lập nhân vật là gì, hắn đã muốn chửi ầm lên. 



Minh Thù hỏi hai lần, hắn có thấy kẻ đứng đằng sau hay không. 



Nhưng Lục Chước đều khẳng định chắc chắn chưa thấy qua. 



Không phải là hắn không tin tưởng Minh Thù, chỉ là hắn cảm giác nếu như hắn đem mọi chuyện nơi đó nói cho cô biết, cô có thể sẽ đánh hắn. 



Đừng hỏi hắn vì sao có suy nghĩ như vậy, đó là trực giác. 
Nếu như đặt ở trong tiểu thuyết, người như vậy sẽ là nhân vật chính. 



Hứa Bắc kia cũng không sánh nổi cô ta... 



Hoắc Đình sao lại đi cùng với cô ta? Hoắc Đình không có liên quan gì đến cô ta trong giới này mà! 



Hạ Liên lạnh cả người, nhìn Hoắc Đình và cô gái kia ngồi trên xe nhanh chóng rời đi. 



Hạ Liên bỗng nhiên nhớ tới, ngay thời gian đầu Hoắc Đình còn thường xuyên đến thăm cô, nhưng thời gian Hoắc Đình đến từ một tuần hai lần, đến một tuần một lần, sau tới một tháng một lần. 



Cô vì chuyện khuôn mặt nên buồn phiền, cộng thêm không muốn để cho Hoắc Đình nhìn thấy bộ dạng kia của cô, cho nên có đôi khi lờ chuyện đó đi. 



Đến bây giờ, cô đã gần hai tháng chưa gặp Hoắc Đình rồi. 



Lúc này cô trở về, lại cho cô nhìn thấy một màn như thế... 



Hạ Liên đợi bên ngoài trước nhà Hoắc Đình đến khi anh ta trở về, thế nhưng mãi đến khi trời sáng cô cũng không thấy xe của Hoắc Đình. 



Đến sáng hôm sau, xe Hoắc Đình mới xuất hiện, Hạ Liên ngăn xe Hoắc Đình lại. 



Hoắc Đình xuống xe, ngay từ đầu có khả năng không nhận ra được: "Cô..." 



"Hoắc Đình." 



Giọng nói không thay đổi, Hoắc Đình chuyển đề tài: "Em về nước lúc nào vậy?" 



"Hoắc Đình, em chờ cả một đêm." Hạ Liên khóe mắt đỏ lên, có lẽ là bởi vì mới vừa hồi phục mặt của cô có chút cứng ngắc, nhìn qua hơi kỳ quái. 



"Đi vào trong trước đi." Hoắc Đình mở cửa, đậu xe xong lúc này mới giải thích: "Công ty bên kia có chút việc, tăng ca ở công ty." 



Hạ Liên không lên tiếng đi theo Hoắc Đình vào nhà. 



Hạ Liên âm thầm quan sát căn phòng một lượt, căn nhà này cô rất quen thuộc không thấy được có chỗ nào không đúng nên thầm thở phào, e rằng... Bọn họ chỉ là vừa hay gặp phải. 



Hạ Liên tiến lên ôm lấy Hoắc Đình: "Anh đã hai tháng không đến thăm em." 



"Công ty hai tháng này bận rộn, anh không có thời gian." Hoắc Đình kéo tay Hạ Liên ra, đáy lòng Hạ Liên lập tức lạnh lẽo sự bất an ập đến.