Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 616 : Giới thượng lưu thật phức tạp (39)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


Cuối cùng Minh Thù không đuổi người ra ngoài, nhưng muốn ngủ trên giường của cô đâu có dễ dàng như vậy, Lục Chước bị Minh Thù đánh cho hai lần liền lẹp bẹp kéo hành lý sang phòng bên cạnh. 



Lục Chước âm thầm tự động viên tinh thần cho bản thân, ngủ không được thề sẽ không bỏ qua cho cô! 



Sau đó mỗi ngày Minh Thù đều nhận lấy sự quấy rầy từ Lục Chước, thích quấy rối cô như cô yêu thích những thứ đồ ăn vặt vậy. 



Bản thân mình còn không quan trọng bằng đồ ăn vặt, Lục Chước cũng rất tức giận. 



Hắn có điểm nào không thể so sánh được với những thứ đồ ăn vặt đó chứ? 



Có thể nói, có thể nhảy, còn có thể làm một chiếc giường ấm áp, điểm nào không sánh được với đồ ăn vặt cơ chứ? 



Cô tình nguyện ngủ cùng đồ ăn vặt, cũng không ngủ cùng hắn! 



May mắn thay Lục Chước cảm giác được sự khó chịu khi ăn bữa ăn nhẹ, nếu có thể hắn sẽ mang tất cả những đồ ăn vặt đó giấu đi hết. 



"Em có đến thăm tôi không?" Lục Chước tranh thủ lúc nghỉ ngơi gọi điện thoại cho Minh Thù. 



"Không đến, bận việc." Bên kia trả lời dứt khoát thẳng thắn như vậy. 



Lục Chước hít sâu, lại hít sâu thêm lần nữa, cố gắng đè nén sự giận dữ của mình xuống: "Nhưng đã gần một tuần nay tôi không gặp em rồi." 



Minh Thù dừng lại hai giây nói: "Trên bản tin tài chính tôi thường xuyên xuất hiện mà." 



Lục Chước nở nụ cười đáng sợ, lão tử không muốn xem hình trắng đen của cô! Lục Chước tức đến mức cúp điện thoại, trong lúc đóng phim hắn mang theo gương mặt đằng đằng sát khí, đáng sợ đến nỗi diễn viên đóng chung cảnh phim đến thở cũng không dám thở mạnh, liên tục mắc lỗi. 



"Cậu Lục, cảnh phim này... không cần đằng đằng sát khí như vậy đâu." Đạo diễn khéo léo nhắc nhở Lục Chước. 



"Ừ." Như trước đây cũng được, trước đây hắn vốn đằng đằng sát khí như thế. 



"..." 



Cảnh tiếp theo, cảnh tiếp theo. 



Rất nhiều đạo diễn đều thích quay cảnh phim của Lục Chước, bởi vì hắn cơ bản đều quay một lần là đạt, thế nhưng gặp phải lúc tâm trạng Lục Chước không tốt, vậy cũng đừng nghĩ đến nữa. 



Biện pháp giải quyết tốt nhất lúc này, chính là đợi tâm trạng hắn tốt trở lại rồi tiếp tục quay. 



Lục Chước có thời gian bảo trợ lý lái xe chở hắn đến công ty ngay lập tức. 



Đáng tiếc sự vội vã đó là vô ích vì Minh Thù đã đi khảo sát một hạng mục mất rồi. 



"Hạng mục gì vậy?" Lục Chước rất thấy làm lạ, hạng mục gì mà cần cô đích thân đi khảo sát? Lẽ nào cô đi gặp một chàng trai da trắng đẹp trai nào rồi? 




"Là cô ấy ư..." 



"Thật xinh đẹp, rất có khí chất, cũng không biết nhân vật nam chính là ai..." 



"Chuyện cầu hôn này cũng rất lãng phí, tên Hứa Bắc này giống với tên của tổng giám đốc công ty giải trí Cổ Kim, ôi chao..." 



Minh Thù đứng ở dưới khinh khí cầu, vừa lúc chiếc hộp phía dưới khinh khí cầu bay đến khoảng cách mà cô có thể với được, cô tự tay nhận lấy chủ yếu là túm khí cầu trên chiếc hộp. 



Cô kéo khinh khí cầu, phía sau có một trận tranh cãi vang lên. 



Âm thanh của sự hâm mộ từ phía sau vang đến cùng với tiếng nước chảy. 



Minh Thù kéo khinh khí cầu xuống ôm lấy đồ ăn vặt xong, lúc này mới xoay người nhìn về phía sau. 



Đó là một hàng chữ sử dụng đài phun nước để tạo thành, màu sắc rực rỡ "Hứa Bắc, đồng ý kết hôn với anh nhé" 



Tiếng nhạc vang lên, Lục Chước đi trong nền nhạc đứng ở đối diện đài phun nước, hắn vừa xuất hiện khán giả ở quãng trường liền xôn xao. 



"Lục Chước... chồng của ta, chồng của ta a a a! Ta thấy chồng của ta rồi." 



"Chồng ơi, ta ở đây này!" 



"Trời ơi, ta đã nói tên Hứa Bắc tên này quen lắm mà... a a a, ta có lẽ thất tình mất rồi." 



Đài phun nước dần yếu đi, hình bóng có chút mờ ảo của Lục Chước dần dần hiện rõ. 



Minh Thù ôm đồ ăn vặt, có một chùm khí cầu bay trên đỉnh đầu, đứng yên lẳng lặng nhìn hắn. 



Lục Chước bước qua mặt đất ướt nhẹp, trong lúc đi ánh sáng xung quanh như lùi về phía sau, hắn trở thành ngôi sao nổi bật nhất. 



Đoàn người xung quanh không hiểu gì trở nên im lặng, sợ làm ảnh hưởng đến hắn. 



Lục Chước bước qua khu vực đài phun nước đứng ở trước mặt Minh Thù, hắn nhã nhặn cúi chào sau đó lấy một bó hoa hồng từ sau lưng ra, quỳ gối xuống: "Nếu như em đồng ý, cả đời còn lại sau này anh tình nguyện sẽ mua đồ ăn vặt cho em." 



Lâm Ôn Việt nói, cô ấy thích cái gì cứ tặng cho cô ấy. 



Minh Thù quấn quýt ôm đồ ăn vặt trong tay, đáy mắt đấu tranh, cuối cùng tiếp nhận hoa hồng từ Lục Chước. 



Có vài người trải qua trăm sông nghìn núi cũng không gặp được, có vài người cách cả ngân hà vũ trụ cũng sẽ gặp nhau. 



Lục Chước... Kỳ Ngự, đại khái chính là người đó.