Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 619 : Tuyệt địa cầu sinh (1)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


#Tiêu đề thành thị: Ngân Lạc một lời không hợp liền chặn đường cướp đoạt.# 



Lúc Minh Thù tỉnh lại đã thấy mình nằm trên một chiếc giường hành quân nhỏ hẹp tồi tàn, trên mặt đất đầy những túi nhựa đựng đồ. 



Trên tường và trần nhà đều loang lổ đầy vết máu, có vết mới cũng có những vết đã cũ, trong không khí tản ra một loại mùi vị hòa lẫn mùi máu tươi. 



Tia sáng duy nhất trong căn phòng này phát ra từ cửa sổ. Bên ngoài hơi tối, Minh Thù mơ hồ nhìn thấy kiến trúc nhưng không rõ lắm. 



Cô bước xuống giường, xác định chắc chắn xung quanh an toàn, bắt đầu tiếp nhận cốt truyện. 



Thành phố này là một khung cảnh tương tự với trò chơi sinh tồn. 



Trò chơi này phân chia theo thành phố, thành phố lại phân chia theo cấp sao. Thấp nhất là một sao, cao nhất là năm sao. 



Mà người được chọn chính là người chơi. 



Người chơi được chọn trúng có thể tiến vào một vòng luân hồi. Trong vòng luân hồi, người chơi có thể kiểm tra tin tức của chính mình, đổi trang bị, nghỉ ngơi, còn có thể tổ đội. 



Nhưng người mới thì không có cơ hội tổ đội. 



Nhưng điều này không có nghĩa là thành phố đầu tiên của người mới là thành phố một sao, có khả năng sẽ bị truyền tống đến hai sao, xui xẻo nhất là có thể bị truyền tống đến thành phố ba sao. 



Nếu người mới sống sót được qua thành phố thứ nhất, vậy thì có quyền chọn tổ đội nhưng tiến vào thành phố kiểu gì, đều là do vòng luân hồi phân chia. 



Phân đến sao thấp nhất thì chắc chắn là dễ sống hơn, phân đến sao cao cũng chỉ có thể cầu nguyện. 



Cho nên người bình thường sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành phố đầu tiên đều sẽ chọn tổ đội, hội đồng càng dễ sinh tồn hơn so với một mình. 



Nữ chính giả tên là Đỗ Miên, trọng sinh. 



Lý do trọng sinh là vì đố kỵ nữ chính rõ ràng không có bản lĩnh gì, lại có nhiều nam nhân ưu tú bên cạnh cô như vậy. Ngay cả người cô ta thích cũng như vậy, vì ngưỡng mộ và ghen ghét các kiểu đối với nữ chính, cuối cùng cô ta tìm cách để mình chết. 



Sau khi sống lại, Đỗ Miên giành trước được bàn tay vàng của nữ chính. Đó là một không gian rất thần kỳ, không những có thể chứa đồ, còn có thể thiết kế ra các vật kim loại đặc biệt. 



Ví như vũ khí… xe… 



Chỉ cần có nguyên hình, cô ta có thể thiết kế ra một cái giống y vậy. 



Có hai thứ này, Đỗ Miên ăn sung mặc sướng trong trò chơi này, may mắn cả đời. 
Trang bị của người chơi: Ngân châm vạn độc, phong liệt, đậu ma thuật, áo choàng tàng hình… không gian xoay chuyển. 



Thành phố trước kia của người chơi: Thành phố phế tích (hai sao). 



Quy tắc vòng này của trò chơi: Thành thị phân thành hai, người chơi chia làm hai phe đen trắng, mười ngày sau trong trận chiến đấu, bên nào giữ được nhân số nhiều hơn thì thắng. 



Phe người chơi: Đen. 



Minh Thù xem cột trang bị, cẩn thận đếm, có tới hơn hai mươi loại. Thế nhưng hơn phân nửa trang bị đều nằm trong trạng thái xám tro. Đó là vì cấp thành phố quá thấp, không thể sử dụng ở thành phố này. 



Trong đó, không gian xoay chuyển cũng nằm trong trạng thái xám tro, không gian xoay chuyển này chính là trang bị mà Đỗ Miên muốn cướp đi. 



Mà thứ này lại ở trong tim. 



Không gian này có thể trang bị gì? 



Minh Thù nhớ lại một chút, không gian này dường như không phải là dùng để chứa đồ đạc, mà là dùng để giết người. Cho dù là thứ gì bị cuốn vào không gian đó, cũng sẽ bị không gian bên trong đó hút vào cuốn nát. 



Giết người cướp của, hủy xác để thủ tiêu dấu vết đều là những hành trang cần thiết. 



Đáng tiếc, không dùng được. 



Trừ mấy thứ này ra, còn có thể xem được bản đồ. 



Bản đồ của mỗi thành phố rất khác nhau, bản đồ lúc này là một bản đồ hình vuông rất quy chuẩn, ở giữa có một ngôi sao của thành phố phát sáng. 



Trên bản đồ hiện lên hai phe đen trắng, đằng sau phân biệt bằng chữ số. 



Phe đen: 2000 



Phe trắng: 2000 



Nhưng vào lúc này, nhân số của phe trắng đột nhiên từ 2000 rớt xuống 1999, cứ như vậy trong chớp mắt chết mất một người. 



Đường tắt duy nhất để sống sót khỏi trò chơi này - giết. 



Nhưng đối với Minh Thù mà nói, vấn đề quan trọng nhất là - ăn gì đây!