Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 620 : Tuyệt địa cầu sinh (2)

Ngày đăng: 03:06 20/04/20


“Lạch cạch!”  



Vật kim loại rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của Minh Thù. Có một móc sắt được người ta móc từ dưới lên, vừa vặn móc lấy lan can sân thượng. 



Minh Thù buông tay áo xuống, đi về phía lan can sân thượng. 



Móc sắt móc lấy thanh sắt thòng xuống phía dưới, có một bóng đen nhanh chóng xông về phía cô. 



Minh Thù quyết định rất nhanh, đạp móc sắt từ sân thượng xuống. 



Bóng đen mất đi thứ hỗ trợ, trực tiếp rơi xuống. 



“Khỉ chứ!” 



Một tiếng mắng to vang lên, tiếp theo là một vật nặng rớt xuống đất, trả lại không gian yên tĩnh. 



Minh Thù ngẩng đầu nhìn về phía xa, đây là một thành phố phế tích, kiến trúc như bị phủ kín bởi một lớp bụi thật dày, rách nát cũ kỹ. Màu sắc duy nhất là trong kiến trúc chằng chịt ánh sáng, đó đều là ngôi sao của thành phố. 



Ngôi sao của thành phố rớt xuống chỗ ánh sáng mạnh nhất, theo thời gian, ánh sáng sẽ càng ngày càng mờ dần. 



Minh Thù ngửa đầu nhìn bầu trời, đói quá đi! 



Trời muốn diệt trẫm! 



Nếm trải trong khổ đau mới là một người trên vạn người… cái con khỉ ấy! 



Xin cho trẫm một cái đùi gà. 



Mỗi thành phố đều sẽ có điểm an toàn, trong điểm an toàn sẽ có vũ khí và thức ăn, nhưng bản đồ chưa update tin tức điểm an toàn. 



Cho nên ngoại trừ ngửa đầu kêu đói, đợi trên trời rớt xuống gà bánh, Minh Thù cũng không còn cách nào khác. 



Cái thế giới chết tiệt này! 



Minh Thù lấy thú nhỏ ra: “Không gian của ngươi còn gì ăn được không?” 



Thú nhỏ co lại thành một cục, không có không có, ta còn không có gì ăn đây. 



Thú nhỏ cẩn thận nghĩ lại không đúng, lập tức xù lông. 



Ngươi mới là con sen, phải là ngươi cho ta ăn, sao có thể theo ta mà đòi đồ ăn! Ngươi có biết xấu hổ không? 



“Không, ta rất đói.” Minh Thù bóp nó: “Có thì nhanh cho ta chút đi.” 



Thú nhỏ lấy móng vuốt để bắt lấy tay cô, hậm hực quát mắng. 




Khi qua một ngã ba đường, gặp phải ba người, có thể là người mới, đã hơi hiểu tình hình hiện tại. 



Nhưng sức chiến đấu quá thấp, đột nhiên lại gặp người, Minh Thù nhìn qua thì bình thường nhưng bên cạnh có Tiểu Sửu ăn mặc quái gở, lập tức hoảng sợ. 



“Chạy không?” 



“Vừa rồi các ngươi không nhìn thấy, tốc độ những người đó rất nhanh, chúng ta chạy nổi sao?” 



“Vậy làm sao bây giờ? Chờ chết sao?” 



Tiếng nói chuyện bên kia truyền tới, Tiểu Sửu nhìn Minh Thù trước. Minh Thù nhìn bên kia, bộ dạng không hứng thú lắm. Tiểu Sửu lại dùng giọng nói đơn thuần vô tội nói: “Ôi chao, chúng ta cùng một phe, ta sẽ không giết các ngươi đâu.” 



Trong đơn thuần vô tội xen lẫn một chút tiếc nuối. 



Minh Thù yên lặng cách xa Tiểu Sửu một chút, mẹ khỉ cái tên biến thái này. 



“Phe?” Người bên kia hiển nhiên là không hiểu, khó khăn lắm mới gặp một người nguyện ý mở miệng nói chuyện, lập tức hỏi: 



“Phe nào?” 



“Người mới luôn luôn thú vị như vậy.” Ánh mắt Tiểu Sửu bán đứng hắn, hắn là ánh mắt giả nai. 



Tiểu Sửu tiếp tục nói: “Chính là chúng ta là một đại đoàn thể, một phe. Có điều… kẻ đằng sau các ngươi thì không phải.” 



“Cái…” 



“A!” 



Ba người lần lượt ngã xuống, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trên mặt còn lưu lại sự hoảng sợ và ngơ ngác. 



Người ra tay liếc mắt về phía này, lại nhấc chân chạy. 



“Sao hắn chạy thế?” Trước đó không có ai, Minh Thù không hỏi được, giờ có tên biến thái ở bên cạnh, Minh Thù cảm giác mình nên hỏi một câu. 



Tiểu Sửu dùng một kiểu giọng nói đương nhiên: “Nhìn thấy người chơi cấp cao mà không chạy, chẳng lẽ chờ bị giết?” 



Trong đầu Minh Thù lóe ra tia sáng, nguyên chủ là người chơi cấp bốn… Người chơi cấp cao có thể thấy một vài tin tức của người chơi cấp thấp, ví như cô có thể thấy đỉnh đầu người khác là chữ màu đen hay là màu trắng, điều này đại diện cho phe. 



Nhưng cấp thấp không nhìn thấy. Gặp phải kiểu tin tức không thấy được, nếu không thể chắc chắn có thể một lần giết chết đối phương thì với những người lão làng, chín mươi chín phần trăm sẽ chọn bỏ chạy. 



Chỉ cần giữ được tính mạng bản thân, mới có thể sống tốt hơn. 



Minh Thù quay đầu, có thể nhìn thấy một chữ màu đen trên đầu Tiểu Sửu.